Đêm ấy, trăng mờ như sợi chỉ, ánh sáng yếu ớt len qua những tán cây rậm rạp quanh quán trọ. Sau cuộc giao đấu, thi thể ba tên Huyết Ảnh Môn đã được tiểu nhị sợ hãi kéo ra sau núi, chôn vội dưới cơn mưa phùn còn sót lại. Không ai trong quán dám nói lời nào.
Lâm Kha trở về phòng, thắp một ngọn đèn nhỏ. Ánh sáng vàng nhạt hắt lên bức tường thô, bóng hắn in dài như lưỡi kiếm nghiêng. Hắn lau máu trên thanh Vô Ảnh kiếm, lòng nặng trĩu.
Giang hồ này, đúng như lời sư phụ dặn — không có chính tà tuyệt đối, chỉ có kẻ còn sống và người đã chết.
Tiếng gió ngoài song cửa rít qua khe hẹp. Một cảm giác bất an thoáng dâng lên. Lâm Kha đặt kiếm nằm ngang đầu giường, toan tắt đèn thì…
— “Phập!”
Một mũi tên nhỏ xuyên qua cửa gỗ, găm thẳng vào cột trụ, run bần bật. Gắn nơi đầu tên là một mảnh giấy.
Hắn nhanh tay rút ra. Trên đó chỉ có ba chữ: “Giết Tố Vân.”
Ánh mắt Kha tối sầm lại. Hắn mở cửa sổ, nhìn ra ngoài – giữa rừng đêm, những bóng đen di chuyển lặng lẽ, như lũ sói rình mồi.
Không kịp suy nghĩ, hắn khoác kiếm lao ra khỏi phòng.
Phía phòng đối diện, Tố Vân đang ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh trăng phản chiếu trên tách trà còn hơi khói. Đôi mắt nàng sâu, trầm tĩnh, nhưng thoáng một nét ưu tư. Từ khi bước chân vào giang hồ, nàng đã mang theo gánh nặng quá lớn – Tâm Kiếm Lệnh, vật mà bao kẻ sẵn sàng giết người cướp đoạt.
Cửa bật mở.
“Ra khỏi đây ngay.” – Lâm Kha nói ngắn gọn.
Nàng nhìn hắn, bình thản: “Ngươi cũng vì lệnh bài này mà đến sao?”
“Không. Nhưng có kẻ muốn mạng cô.”
Chưa kịp dứt lời, ba mũi ám khí lao vào cửa sổ. Kha kéo nàng ngã xuống, kiếm vung ngang – Keng! – lưỡi thép gạt sạch ám khí trong nháy mắt.
Ngoài sân, tiếng bước chân dồn dập. Hơn chục hắc y nhân bao vây, ánh đao loang loáng dưới trăng. Một kẻ trong bọn cười lạnh:
“Trao Tâm Kiếm Lệnh ra, chúng ta tha mạng!”
Tố Vân siết chặt tay áo. Lâm Kha bước lên một bước, kiếm chỉ xuống đất, giọng bình thản:
“Muốn lấy, bước qua xác ta.”
Cuộc chiến nổ ra trong chớp mắt. Kiếm của Kha nhanh như gió, uyển chuyển mà hiểm độc. Từng tiếng thép va chạm vang lên dồn dập, ánh sáng loang như bươm bướm bạc giữa đêm.
Tố Vân rút song đoản kiếm, thân pháp nhẹ như mây, vừa lùi vừa tấn công. Hai người phối hợp không lời, nhưng mỗi động tác đều hòa vào nhau như đã từng luyện suốt năm năm trời.
Tiếng thét vang, xác người ngã xuống, máu hòa mưa đọng thành vũng. Chỉ còn một tên cầm đầu, áo đen thẫm, mặt bịt kín, trong tay cầm thanh đao đỏ rực.
“Không tệ, Lâm công tử của Cửu Hoa sơn.” – hắn khàn giọng, rõ ràng biết danh tính Kha.
“Ngươi là ai?” – Kha hỏi, mắt không rời lưỡi đao kia.
“Người từng chịu ơn Kiếm Ẩn Lão Nhân.” – Hắn cười nhạt. “Nhưng cũng chính vì lão, mà Huyết Ảnh Môn bị diệt. Hôm nay, ta lấy máu ngươi tế linh hồn đồng môn!”
Hắn lao đến. Đao như lửa, kiếm như gió. Ánh sáng giao nhau giữa sân, nổ tung trong tiếng kim loại rít lên.
Một nhát cuối cùng, Kha xoay người, dùng chiêu “Vân Tụ Thiên Cang” – kiếm từ dưới đâm lên, xuyên qua yết hầu đối thủ.
Tên hắc y khụy xuống, máu nhuộm nền đất. Trước khi chết, hắn chỉ kịp thốt:
“Ngươi… sẽ không thoát khỏi… số mệnh…”
Gió lạnh ùa qua, ngọn đèn trong quán trọ vụt tắt. Chỉ còn tiếng thở gấp và ánh trăng lấp lóa trên mũi kiếm.
Tố Vân nhìn hắn, khẽ nói:
“Giờ thì ngươi biết… ta mang theo thứ gì rồi.”
Lâm Kha cắm kiếm xuống đất, giọng khàn:
“Biết. Nhưng ta không quan tâm đến lệnh bài. Ta chỉ biết – cô còn sống, còn người cần bảo vệ.”
Đêm ấy, hai người rời quán trọ, đi sâu vào rừng, để lại phía sau chỉ còn mùi máu tanh và những dấu chân mờ trong sương.
Trên trời, trăng lạnh như mắt người, soi xuống con đường dài bất tận – nơi bắt đầu của một hành trình không lối về.