Ba ngày sau, Lâm Kha và Tố Vân rời rừng trúc, đến được trấn Vân Kiều, nơi đông đúc nhất vùng Trung Nguyên. Con phố chính ồn ào, hàng quán san sát, người qua lại tấp nập. Dưới vẻ nhộn nhịp ấy, giang hồ vẫn cuộn sóng ngầm — và ngọn sóng lớn nhất chính là Tâm Kiếm Lệnh.
Trên bàn tửu lầu, người ta bàn tán xôn xao:
“Nghe nói Tâm Kiếm Lệnh là chìa khóa dẫn đến bí kíp Vô Ảnh Kiếm Pháp đấy.”
“Là võ học thất truyền của Cửu Hoa Sơn sao?”
“Ừ, ai sở hữu được thì sẽ vô địch thiên hạ. Chỉ tiếc, từ sau vụ huyết án năm xưa, chưa ai biết thật giả ra sao.”
Nghe những lời ấy, Lâm Kha khẽ cúi đầu, giấu đi ánh mắt.
Còn Tố Vân ngồi bên cạnh, sắc mặt bình thản nhưng trong lòng dậy sóng. Nàng biết — thứ mà thiên hạ đang đồn chính là vật đang nằm trong tay áo mình.
Nàng lặng lẽ nói:
“Tin đồn lan nhanh quá.”
“Giang hồ luôn như vậy.” – Lâm Kha đáp. – “Một khi đổ máu, mọi người lại càng muốn biết thêm.”
Tiểu nhị mang rượu đến, thấp giọng thì thầm:
“Nhị vị khách quan, tốt nhất rời trấn sớm. Sáng nay có hai người bị giết ở cổng nam — trên ngực cũng bị khắc hình lưỡi kiếm.”
Lâm Kha liếc nhìn Tố Vân, cả hai cùng hiểu. Huyết Ảnh Môn vẫn chưa dừng lại.
Khi họ đứng dậy tính rời quán, một nhóm người mặc áo xanh tiến vào. Dẫn đầu là một trung niên mặt vuông, râu ngắn, lưng đeo song kiếm.
Gã nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở họ.
“Lâm công tử, cô nương áo trắng — lưu bước một lát.”
Không khí trong quán lập tức trầm xuống. Mấy người khách lặng lẽ cúi đầu, tránh ánh nhìn sắc lạnh kia.
Lâm Kha khẽ nghiêng người, tay đặt lên chuôi kiếm:
“Các hạ là ai?”
Người kia cười nhạt:
“Ta là Đường Giang, trưởng lão của phái Thiên Ảnh. Nghe tin có người giữ Tâm Kiếm Lệnh, ta chỉ muốn xem thử… thật hay giả.”
Tố Vân không đáp. Bên trong tay áo, nàng cảm nhận được hơi lạnh từ tấm lệnh bài bằng thép đen — vật mà bao người sẵn sàng chết để giành.
“Ngươi muốn thấy?” – Nàng lạnh giọng.
“Phải.” – Đường Giang chậm rãi tiến lại – “Nếu là giả, ta sẽ để các ngươi rời đi an toàn. Còn nếu thật…”
“Thì sao?” – Lâm Kha cắt lời.
“Thì giang hồ này… e không còn chỗ cho hai ngươi nữa.”
Câu nói vừa dứt, khí kiếm trong phòng thay đổi. Bầu không khí đặc quánh, từng sợi gió luồn qua khe cửa cũng mang theo hơi sát khí.
Đường Giang nhấc tay, song kiếm bật khỏi vỏ, ánh thép lóe sáng như hai tia chớp.
Kha lập tức kéo Tố Vân ra sau, kiếm rút khỏi vỏ. Hai luồng khí đối nghịch chạm nhau, đập vỡ chiếc bàn gỗ giữa quán.
Tiếng gió rít, ly rượu đổ tung, người trong quán chạy tán loạn.
Đường Giang ra chiêu “Thiên Ảnh Thập Tam Thức” — kiếm pháp nhanh đến mức bóng người mờ đi như ảo ảnh.
Lâm Kha dùng chiêu “Phong Hành Lưu Quang”, thân hình nhẹ như gió lướt qua, đón đỡ từng nhát kiếm.
Hai người quần nhau giữa quán, đao kiếm xoáy thành vòng sáng. Mỗi va chạm đều khiến nền gạch vỡ vụn, mảnh gỗ bay tứ phía.
Tố Vân lùi lại, nhưng từ cửa sau, hai bóng đen khác lao vào — đệ tử của Thiên Ảnh phái. Nàng rút song đoản kiếm, thân ảnh xoay tròn, một đường kiếm chém đứt cổ tay kẻ gần nhất. Máu phun ra đỏ tươi, tiếng hét xé không gian.
Kha quát lớn:
“Vân, đi!”
Hắn tung chiêu cuối — kiếm pháp biến ảo, ánh sáng như sao băng cắt ngang bóng Đường Giang. Một luồng khí lạnh xuyên qua, khiến gã phải lùi ba bước, mặt tái đi.
Lâm Kha không ở lại, kéo Tố Vân chạy ra ngõ nhỏ sau quán. Tiếng hò hét đuổi theo, nhưng chỉ còn vang vọng lại giữa phố đông.
Cả hai chạy đến đầu trấn, ẩn mình trong ngôi miếu hoang. Ánh trăng lặng chiếu qua mái ngói vỡ, rọi xuống gương mặt họ.
Tố Vân ngồi xuống, thở gấp:
“Thiên Ảnh phái cũng truy lệnh… Giờ thì tất cả giang hồ đều tin Tâm Kiếm Lệnh có thật.”
Lâm Kha lau máu trên vai, giọng khàn khàn:
“Tin đồn đã thành thật. Còn thật – sớm muộn cũng thành máu.”
Câu nói ấy vang lên giữa đêm khuya, hòa cùng tiếng gió rít ngoài đồng.
Từ xa, một con cú đen đáp xuống mái miếu, trong miệng ngậm mảnh giấy nhỏ rơi xuống trước mặt họ.
Trên đó viết bốn chữ bằng máu: “Tới Yến Vân Thành.”
Hai người nhìn nhau.
Họ biết, định mệnh đang dẫn họ đi sâu hơn vào cơn bão mang tên Tâm Kiếm Lệnh.