Trời chiều nhuộm đỏ như máu, gió thu lặng lẽ thổi qua những mái ngói rêu phong của Lâm Trấn. Từng tiếng kèn lảnh lót vọng ra từ xa, nghe như tiếng khóc ai oán của giang hồ. Lâm Kha dừng chân bên cầu đá, tay nắm chuôi kiếm, mắt ánh lên tia cảnh giác. Mấy ngày qua, hắn và Tố Vân đi khắp nơi truy tìm tung tích “Tâm Kiếm Lệnh”, nhưng thay vào đó, họ lại bị truy đuổi bởi những kẻ áo đen thần bí.
“Lâm huynh, người theo dõi ta chưa chịu buông.” – Tố Vân khẽ nói, giọng như gió thoảng, nhưng trong mắt nàng ánh lên vẻ quyết liệt.
“Ta biết. Đêm nay, e rằng không tránh khỏi một trận huyết chiến.” – Lâm Kha đáp, tay vẫn đặt trên chuôi kiếm.
Trấn nhỏ vốn yên bình nay bỗng chìm trong tĩnh lặng bất thường. Những hàng quán đóng cửa sớm, dân làng lánh mặt. Giữa ngã tư, một quán rượu duy nhất còn sáng đèn. Hai người bước vào, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Chủ quán nhìn họ bằng ánh mắt lạ, rồi lẳng lặng rót rượu, chẳng hỏi một lời.
Chưa kịp nhấp ngụm rượu thứ hai, cửa quán đã bật mở. Gió lạnh tràn vào, cuốn theo mùi máu tanh. Một nhóm người khoác áo đen tiến vào, dẫn đầu là một trung niên mặt lạnh, trên ngực đeo huy hiệu hình kiếm gãy.
“Lâm Kha!” – Hắn cười khàn – “Cuối cùng ngươi cũng lộ mặt.”
Lâm Kha đặt chén xuống, không quay đầu lại:
“Các hạ là ai?”
“Không cần biết. Chỉ cần để lại mạng, còn kiếm của ngươi… ta sẽ thay ngươi giữ.”
Tố Vân đứng dậy, tay đã đặt lên chuôi kiếm. Lâm Kha khẽ giơ tay ngăn, ánh mắt sắc lạnh:
“Muốn mạng ta, vậy mời ra ngoài. Đừng làm bẩn quán rượu này.”
Câu nói vừa dứt, mười bóng người đã lao tới. Ánh kiếm lóe lên, ghế bàn tan nát trong tiếng thép va chạm. Lâm Kha rút “Thanh Mang Kiếm”, thân hình như gió, mỗi chiêu đều chuẩn xác và tàn khốc. Tố Vân yểm trợ bên cạnh, tay áo vung lên tạo thành luồng chưởng phong khiến đối phương chao đảo.
Máu văng lên tường. Gió thổi tàn đèn. Trong khói mù, Lâm Kha xoay người, kiếm quang vẽ thành vòng tròn lửa. Một hơi thở sau, năm kẻ áo đen ngã gục, máu nhuộm sàn đỏ sậm.
Tên thủ lĩnh lùi lại, rút ra một ống lệnh bài bằng sắt đen khắc hình “Tâm Kiếm”. Hắn gằn giọng:
“Ngươi có biết mình đang chống lại ai không? Phía sau ta là cả Trung Nguyên kiếm đạo!”
Lâm Kha lau máu trên má, ánh mắt trầm như nước hồ thu:
“Nếu ‘kiếm đạo’ các ngươi là giết người vô tội, thì ta nguyện chống lại cả thiên hạ.”
Câu nói như lưỡi dao chém vào đêm tối. Hắn lao lên, một chiêu Phong Tẫn Vân Tán, ánh kiếm như mưa. Tên thủ lĩnh chưa kịp phản ứng đã bị chém gãy kiếm, ngã gục giữa vũng máu.
Trận chiến kết thúc. Mưa bắt đầu rơi. Tiếng sấm xa xa vọng lại, hòa cùng hơi máu tanh trong không khí.
Tố Vân bước đến, đặt tay lên vai hắn:
“Chúng ta đã bị lộ rồi, Lâm huynh. Giang hồ sẽ không để yên.”
Lâm Kha nhìn bầu trời đen đặc mây, khẽ nói:
“Vậy thì để giang hồ nổi sóng. Ta muốn biết, Tâm Kiếm Lệnh rốt cuộc là phúc hay họa của võ lâm.”
Tố Vân khẽ gật đầu. Dưới ánh chớp, hai người quay lưng rời khỏi Lâm Trấn, để lại sau lưng là mưa, máu và xác người.
Ngoài xa, một tiếng tiêu vang lên lạnh lẽo — báo hiệu giang hồ đã thực sự bắt đầu dậy sóng.