Đêm buông xuống, mưa vẫn chưa dứt. Trên con đường mòn rời khỏi Lâm Trấn, hai bóng người lặng lẽ sải bước giữa màn sương dày. Lâm Kha đi trước, vai áo sẫm màu máu, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo lạ thường. Tố Vân đi sau, thi thoảng quay đầu lại — nàng cảm nhận rõ ràng có gì đó đang bám theo.
“Lâm huynh,” nàng khẽ nói, “từ khi ra khỏi trấn, có kẻ vẫn không rời mắt khỏi chúng ta.”
“Ta biết.” – Lâm Kha đáp, giọng trầm – “Bọn chúng giỏi ẩn thân, nhưng mùi máu tanh trên người không giấu được.”
Cơn gió thổi qua cánh rừng, mang theo tiếng lá xào xạc và mùi ẩm mốc. Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua tầng mây, soi lên khuôn mặt Lâm Kha — lạnh và bình thản như sắt thép.
Bỗng, tiếng gió rít lên sắc lịm. Một mũi ám tiễn lao vụt ra từ lùm cây!
“Cẩn thận!” – Tố Vân vung tay, tà áo phất lên, chưởng lực đập vào ám tiễn khiến nó gãy đôi. Cùng lúc đó, năm bóng đen từ bốn phía xuất hiện, thân pháp nhanh như quỷ mị.
“Không ngờ chỉ một trận ở Lâm Trấn đã khiến ngươi thành cái gai trong mắt bao người, Lâm Kha.” – Một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong bóng tối.
Lâm Kha nheo mắt: “Các hạ là người của ai?”
“Người của kẻ mà ngươi không nên chống lại.”
Không thêm lời, bốn kẻ áo đen đồng loạt xông tới. Tiếng kiếm rít lên như gió lạnh. Lâm Kha xoay người, Thanh Mang Kiếm vung ra, ánh thép xé toạc màn mưa. Một đòn phản công nhanh gọn khiến đối phương phải lùi lại.
Tố Vân nhẹ nhàng nhập trận, thân ảnh nàng như cánh bướm trong bão, chiêu thức mềm mại mà chí tử. Áo trắng của nàng nhuộm đỏ trong mưa, nhưng ánh mắt vẫn sáng như sao.
Một kẻ áo đen gào lên, vung kiếm tấn công từ phía sau. Lâm Kha xoay người, kiếm ánh lên tia sáng lạnh, chiêu Nhất Tiễn Tàn Phong. Chỉ một đường, đối phương gục ngã, máu hòa với nước mưa.
Còn lại hai kẻ, một trong số đó lùi lại, cất giọng âm trầm:
“Ngươi tưởng giết được vài người là thoát được sao? Kẻ ra lệnh cho chúng ta — chính là người mà ngươi từng gọi là sư huynh.”
Câu nói ấy như sét đánh giữa trời đêm. Lâm Kha đứng sững, mưa đổ xuống khuôn mặt hắn như xát vào vết thương cũ.
“Ngươi nói… ai?”
“Trần Dực — đệ tử chân truyền của Kiếm Thánh, hiện là người giữ nửa tấm Tâm Kiếm Lệnh.”
Ánh mắt Lâm Kha tối lại, bàn tay nắm kiếm run khẽ. Trần Dực – người từng cùng hắn luyện kiếm dưới thác, từng gọi nhau là huynh đệ sống chết.
“Các ngươi… không đáng để nói tên hắn.” – Giọng Lâm Kha trầm thấp, từng chữ như thép rơi.
Hắn lao tới, kiếm quang chớp sáng, vẽ lên trời một vệt sáng bạc. Hai kẻ áo đen không kịp kêu đã gục xuống.
Tố Vân tiến lại gần, nhìn hắn với ánh mắt lo lắng:
“Lâm huynh… Trần Dực thật sự là người đứng sau?”
Lâm Kha siết chuôi kiếm, nhìn xa xăm về hướng Trung Nguyên:
“Nếu thật vậy, ta phải tự tay hỏi hắn.”
Gió ngừng, mưa dần tạnh. Phía chân trời, một tia sáng rực lên giữa bóng đêm — như báo hiệu cơn bão giang hồ chỉ vừa mới bắt đầu.