Sau trận huyết chiến ở Lâm Trấn, Lâm Kha lững thững bước ra khỏi thị trấn, áo lấm lem máu và mồ hôi, tâm trạng vừa mệt vừa căng thẳng. Không gian xung quanh rừng trúc im lìm, chỉ có tiếng lá xào xạc dưới cơn gió nhẹ. Lâm Kha biết rằng giang hồ chưa bao giờ là nơi an toàn, và lần này, thử thách đang chờ cậu không hề nhỏ.
Bỗng, một hình bóng áo đen lướt qua trong rừng như một cơn gió đêm. Lâm Kha lập tức dừng bước, mắt nhíu lại, nhạy cảm nhận ra một cao thủ đang ẩn nấp và theo dõi từng cử động của mình. Cậu siết chặt chuôi kiếm, từng sợi cơ bắp căng ra, chuẩn bị ứng phó. Kẻ áo đen không nói một lời, chỉ âm thầm tiến tới, bước chân nhẹ nhàng nhưng uy lực. Hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ người đối phương khiến không gian quanh rừng trúc như đông cứng lại.
Hai người đuổi nhau qua những tán trúc rậm rạp, ánh sáng bình minh le lói qua kẽ lá, chiếu lên mặt đất loang lổ những vệt sáng tối. Lâm Kha di chuyển khéo léo, dùng kỹ thuật bậc thầy của mình để né tránh những cú chém chớp nhoáng của kẻ áo đen. Tiếng kiếm va chạm vang lên khô khốc, hòa cùng tiếng lá rơi và tiếng tim đập rộn ràng, tạo thành một bản nhạc căng thẳng, dồn dập.
Trong lúc rượt đuổi, Lâm Kha nhớ lại lời dặn dò của ân sư: “Kẻ thù mạnh nhất không phải là những gì ngươi nhìn thấy, mà là những điều ngươi không ngờ tới.” Hơi thở dồn dập, tim đập mạnh, cậu hiểu rằng đây không phải một cuộc truy đuổi bình thường. Kẻ áo đen chắc chắn có liên quan đến Tâm Kiếm Lệnh, và có thể là mối nguy hiểm trực tiếp đe dọa cả Tố Vân.
Lâm Kha nhảy lên một thân cây, xoay mình giữa không trung, dùng đòn thế linh hoạt để tạo lợi thế trên địa hình rừng trúc. Kẻ áo đen bất ngờ giật mình, nhưng chỉ thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh và tiếp tục truy đuổi. Cả hai như hai mũi tên lao vun vút trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng lá rơi và hơi thở hổn hển.
Cuộc rượt đuổi kéo dài đến tận rìa rừng, nơi ánh sáng bình minh bắt đầu nhấn chìm bóng tối. Kẻ áo đen đột ngột dừng lại, ném qua ánh mắt sắc lạnh như muốn nói điều gì, rồi chậm rãi lẩn vào bóng cây. Lâm Kha, vẫn thở hổn hển, tiến tới nơi vừa dừng lại, phát hiện một tờ giấy nhỏ để lại trên mặt đất. Trên tờ giấy là một dấu ấn lạ, u ám và khó đoán. Tay Lâm Kha run lên vừa vì mệt vừa vì tò mò khi nhặt lấy tờ giấy, cảm giác như đang cầm trên tay một lời cảnh báo hoặc mồi nhử.
Cậu ngồi xuống cạnh một gốc trúc, mở tờ giấy ra xem. Những ký tự trên đó được viết bằng mực đen, cứng cáp nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng đến rợn người. Lâm Kha không thể đoán ngay ý nghĩa, nhưng bản năng mách bảo rằng đây là manh mối quan trọng, liên quan trực tiếp đến âm mưu lớn hơn, có thể là cả giang hồ đang lung lay trước Tâm Kiếm Lệnh.
Khi ánh sáng bình minh dần lan tỏa khắp rừng, gió thổi qua làm tóc Lâm Kha bay nhẹ, ánh sáng chiếu lên lưỡi kiếm còn đẫm máu, tạo nên một khung cảnh vừa huyền bí vừa báo hiệu những thử thách mới đang chờ phía trước. Cậu hiểu rằng, từ giờ, mỗi bước đi của mình đều phải cẩn trọng hơn, bởi kẻ áo đen chưa chắc đã đơn độc, và giang hồ chưa bao giờ hiền hòa.
Lâm Kha đứng dậy, ánh mắt kiên quyết, tay siết chặt kiếm. Cậu thầm nhủ sẽ nhanh chóng tìm ra thân phận kẻ áo đen, bảo vệ Tố Vân và đồng thời giải mã bí ẩn của Tâm Kiếm Lệnh. Cuộc hành trình phía trước không chỉ là những trận đấu kiếm mà còn là những âm mưu, tình thù, và những bí mật chưa từng hé lộ.
Rừng trúc trở lại yên lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng tim Lâm Kha vẫn đập rộn ràng, báo hiệu một chương mới của giang hồ đang mở ra với đầy hiểm nguy, mưu trí và quyết tâm.