kiến tạo nắng ấm

Chương 11: Mầm Hạnh Phúc Nảy Nở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự Dịu Dàng Của Mẹ Diệp

Sự trở về của bà Diệp, mẹ Minh Hạo, không chỉ mang lại niềm vui cho anh, mà còn mang đến một sự tĩnh lặng, dịu dàng cho căn penthouse vốn luôn sôi nổi. Sức khỏe của bà còn yếu, nhưng tinh thần lại tràn đầy sức sống.

Bé An, bằng sự ngây thơ và tình cảm thuần khiết của mình, đã trở thành cầu nối tuyệt vời nhất. Cô bé không sợ hãi hay xa cách, mà ngay lập tức quý mến người phụ nữ đã mang "nắng" về.

Mỗi buổi sáng, Bé An đều mang chiếc khăn quàng cổ thủ công (món quà Minh Hạo gửi về) đến phòng bà Diệp.

“Bà Diệp ơi,” Bé An thì thầm, “Bà có muốn nghe chuyện về chiếc máy bay đỏ của con không ạ? Chú Hạo nói, chú ấy sẽ làm một chiếc to hơn, bay qua tòa nhà thật là cao.”

Bà Diệp, người đã quen với sự cô đơn và im lặng suốt mười năm, cảm thấy ấm áp vô tận trước sự vô tư của cô bé. Bà dành hàng giờ để lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của An, dạy cô bé cách đan len đơn giản và cùng nhau tưới nước cho những chậu cây xanh trên ban công.

Thanh Mai luôn quan sát từ xa, cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cố gắng tạo không gian thoải mái nhất cho mẹ chồng tương lai. Cô tự tay chuẩn bị những món ăn thanh đạm, giàu dinh dưỡng theo lời dặn của bác sĩ.

Một buổi chiều, bà Diệp gọi Thanh Mai lại.

“Thanh Mai,” giọng bà khẽ run, “Bác cảm ơn con. Con không chỉ cứu con trai bác khỏi nỗi hận thù, mà còn mang lại cho bác một gia đình. Căn nhà này có tiếng cười và sự ấm áp, điều mà bác đã nghĩ sẽ không bao giờ có được nữa.”

“Bác Diệp, bác không cần cảm ơn con. Đây là điều Minh Hạo xứng đáng nhận được. Bác là mẹ của anh ấy, và anh ấy rất yêu bác. Gia đình là nơi để chữa lành, không phải nơi để nhớ về lỗi lầm,” Thanh Mai trả lời chân thành.

Bà Diệp nắm lấy tay cô. “Con gái à, bác biết con đã phải chịu đựng rất nhiều. Cha của Minh Hạo… ông ấy luôn là một người tốt, nhưng quá cứng nhắc và tự hào. Bác đã không thể bảo vệ ông ấy, và rồi lại để Minh Hạo gánh chịu. Giờ đây, thấy con và Minh Hạo cùng nhau xây dựng, bác mới thực sự yên lòng.”

Bà đưa cho Thanh Mai một chiếc hộp gỗ nhỏ. “Đây là chiếc vòng tay cưới của bác, được làm từ một loại ngọc bích quý hiếm. Bác muốn con đeo nó trong ngày cưới. Nó là biểu tượng của sự kiên định và bình yên. Bác chúc phúc cho hai con.”

Thanh Mai xúc động nhận lấy, cảm thấy được chấp nhận hoàn toàn.

2. Giao Thoa Giữa Hai Người Mẹ

Minh Hạo đã tổ chức một bữa tối ấm cúng và trang trọng tại nhà hàng yêu thích của Thanh Mai, mời mẹ cô (bà Lan) đến để chính thức ra mắt và xin phép cưới.

Không khí ban đầu khá căng thẳng. Bà Lan và bà Diệp đều là những người phụ nữ từng chịu nhiều tổn thương vì sự cố năm xưa.

“Thưa bà Lan,” bà Diệp mở lời trước, giọng nói điềm tĩnh. “Tôi xin lỗi. Tôi biết mười năm qua, con gái bà đã phải chịu đựng không ít vì sự hiểu lầm của gia đình tôi. Đặc biệt là những hành động bồng bột của Minh Hạo.”

Bà Lan lắc đầu. “Bà Diệp, quá khứ đã qua rồi. Sự thật đã được phơi bày. Hai đứa trẻ đã cùng nhau vượt qua. Tôi chỉ cần biết một điều: Minh Hạo có yêu thương con gái tôi không? Nó có đủ mạnh mẽ để bảo vệ con bé không?”

Minh Hạo đứng dậy, cúi người thật sâu. “Thưa bác, cháu yêu Thanh Mai bằng cả sinh mệnh mình. Cháu hứa, sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Cháu sẽ là nền móng vững chắc cho cô ấy và Bé An.”

Bà Lan mỉm cười. “Thôi được rồi. Cả hai đều đã nếm trải đủ đau khổ. Giờ là lúc phải kiến tạo. Mẹ con tôi tin tưởng hai đứa. Nhưng nhớ, đám cưới phải có đủ lễ nghi. Con gái tôi xứng đáng được cưới hỏi đàng hoàng.”

Cả bốn người cùng nâng ly, chính thức xóa bỏ mọi rào cản từ quá khứ.

3. Kế Hoạch Đám Cưới và Sự Trở Lại Của Thanh Vy

Kế hoạch đám cưới được khởi động ngay sau đó. Thanh Mai và Minh Hạo cùng nhau quyết định mọi chi tiết, không thuê người tổ chức đám cưới chuyên nghiệp.

Đúng như lời hứa, địa điểm tổ chức sẽ là Khu Vườn Cây Xanh Trung Tâm của dự án Thành Phố Xanh - nơi từng là công trường đổ nát nay đã được phủ xanh và chuẩn bị hoàn thành. Đây sẽ là biểu tượng tuyệt đẹp cho chủ đề Kiến Tạo Nắng Ấm của họ.

Trong khi đang thảo luận về thiết kế thiệp mời, một cuộc gọi video đến từ Milan. Đó là Thanh Vy.

Thanh Vy trông gầy hơn, nhưng ánh mắt lại kiên nghị và trưởng thành hơn rất nhiều.

“Chị Mai, anh Hạo,” Thanh Vy nói, giọng nghẹn lại. “Em nhận được tin tốt từ công ty. Chúc mừng hai người.”

“Em làm gì mà khóc vậy?” Thanh Mai cười dịu dàng.

“Em đang khóc vì hạnh phúc cho chị. Em… em đã hoàn thành xong học kỳ đầu tiên với điểm số cao nhất. Em đã học được rất nhiều về đạo đức nghề nghiệp và sự thật thà. Em muốn xin lỗi hai người một lần nữa, vì em đã không đủ dũng cảm như hai người.”

Minh Hạo mỉm cười. “Thanh Vy, cô đang kiến tạo lại cuộc đời mình. Đó là điều quan trọng nhất. Cô có muốn làm phù dâu chính cho chị cô không? Đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra tại công trình mà cô đã giúp chúng tôi bảo vệ.”

Thanh Vy bật khóc. “Em rất muốn! Em sẽ đặt vé về ngay. Em hứa, em sẽ trở về với tư cách là một người đã trưởng thành.”

Lời hứa của Thanh Vy là một sự an ủi lớn cho Thanh Mai, hoàn tất quá trình hàn gắn gia đình.

4. Bằng Sáng Chế và Lời Khen Công Khai

Trong khi chuẩn bị cho đám cưới, công việc của Kiến Tạo Nắng Ấm vẫn tiếp tục phát triển mạnh mẽ. Thiết kế Hệ thống HVS tích hợp lõi trụ của Thanh Mai đã được đăng ký bằng sáng chế và nhận được giải thưởng "Sáng tạo Kiến trúc Bền vững của năm".

Trong buổi lễ nhận giải, Thanh Mai đã được mời lên phát biểu. Cô không chỉ nói về kỹ thuật, mà còn nói về niềm tin.

“Thành công này không phải là của riêng tôi. Nó là của đội ngũ Kiến Tạo Nắng Ấm, và là của một người đã dạy tôi rằng, khủng hoảng là cơ hội để bứt phá. Khi tôi đứng trước sự sụp đổ của sự nghiệp, người ấy đã không tin vào tin đồn, mà tin vào tài năng và đạo đức của tôi.”

Cô nhìn xuống Minh Hạo, người đang ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt đầy tự hào.

“Lục Minh Hạo, anh là nền móng vững chắc của Trụ Rỗng, là ánh nắng ấm áp cho dự án này, và là tương lai của cuộc đời tôi.”

Minh Hạo đứng dậy, tiến lên sân khấu, trao cho cô một nụ hôn công khai dưới ánh đèn flash của báo giới. Khoảnh khắc đó, tình yêu và sự nghiệp của họ đã được chứng nhận tuyệt đối trước toàn thể giới kinh doanh và kiến trúc. Cố vấn Cao và Tập đoàn Hồng Phúc đã hoàn toàn bị lãng quên.

5. Lời Hứa Với Tương Lai

Buổi tối trước ngày cưới, Thanh Mai và Minh Hạo cùng nhau đi dạo tại khu vườn của Thành Phố Xanh - nơi chỉ còn vài mét nữa là hoàn thành.

“Chúng ta đã làm được, Minh Hạo,” Thanh Mai thì thầm, tay cô đan chặt tay anh. “Chúng ta đã cùng nhau xây dựng lại danh dự, sự nghiệp, và tình yêu.”

“Anh đã tìm thấy Nắng Ấm của đời mình, Thanh Mai,” Minh Hạo nói, ôm cô vào lòng. “Giờ đây, anh không còn sợ hãi quá khứ hay cô đơn nữa. Anh có em, có An, có mẹ. Và anh muốn một lời hứa khác.”

Thanh Mai nhìn anh. “Lời hứa gì?”

“Lời hứa về một tiếng cười trẻ thơ nữa. Anh muốn An có một em trai hoặc em gái. Anh muốn xây dựng một gia đình thật sự đông đúc và hạnh phúc. Một gia đình mà anh và em cùng nhau kiến tạo từ đầu, không còn bóng dáng của sự hiểu lầm hay đau khổ.”

Thanh Mai cảm thấy trái tim mình tan chảy. Cô đã từng nghĩ rằng có Bé An là đủ, rằng cô không có quyền mơ về một hạnh phúc trọn vẹn hơn. Nhưng giờ đây, cô đã có Minh Hạo, người chia sẻ mọi gánh nặng và mọi ước mơ.

“Minh Hạo,” cô mỉm cười. “Em đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm này, từng bước một.”

Anh hôn cô dưới ánh trăng, và đó là lời hứa cuối cùng, nền móng vững chắc nhất cho cuộc đời họ.

6. Ngày Cưới: Trụ Cột Tình Yêu

Sáng hôm sau, khu vườn trung tâm của Thành Phố Xanh rực rỡ trong nắng sớm. Mọi chi tiết đều hoàn hảo, từ những chiếc ghế gỗ mộc mạc cho đến vòm hoa được thiết kế bởi chính Thanh Mai.

Thanh Mai, mặc chiếc váy cưới trắng tinh khiết, đeo chiếc vòng ngọc bích của mẹ Diệp. Bé An là cô bé rải hoa xinh xắn nhất.

Khi Thanh Mai bước vào lễ đường, mẹ Diệp và mẹ Lan cùng nhau mỉm cười. Thanh Vy đứng bên cạnh, nước mắt rưng rưng.

Minh Hạo, đứng đợi dưới vòm hoa, nhìn cô. Ánh mắt anh không còn sự lạnh lùng hay hận thù, chỉ còn tình yêu vô bờ bến và sự bình yên.

Trong lời thề, Minh Hạo nhìn Thanh Mai, giọng anh trầm ấm và chân thành:

“Hứa Thanh Mai, mười năm trước, tôi đã mất đi tất cả vì một sự hiểu lầm. Mười năm sau, tôi đã tìm lại tất cả nhờ có em. Em là Kiến trúc sư của cuộc đời tôi, người đã dạy tôi cách xây dựng, thay vì phá hủy. Anh thề, sẽ yêu thương em, An, và gia đình này. Anh sẽ là Trụ Rỗng kiên cố nhất, là Nắng Ấm vĩnh cửu nhất cho cuộc đời em. Dù bão táp hay nắng hạn, chúng ta sẽ luôn cùng nhau kiến tạo.”

Thanh Mai đáp lại, nước mắt hạnh phúc. “Lục Minh Hạo, anh là người đã trả lại danh dự cho gia đình tôi, và mang lại tiếng cười cho con gái tôi. Em sẽ là người phụ nữ luôn đứng sau anh, là người giữ lửa cho ngôi nhà của chúng ta. Em hứa, sẽ mãi mãi là Nắng Ấm của anh.”

Nụ hôn nồng cháy dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ của khu vườn Thành Phố Xanh. Gia đình nhỏ của họ - Minh Hạo, Thanh Mai, Bé An và bà Diệp - đã cùng nhau xây dựng nên một tổ ấm mới, chứng minh rằng, với tình yêu, lòng dũng cảm và sự tha thứ, mọi nền móng đổ vỡ đều có thể được Kiến Tạo lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×