kiến tạo nắng ấm

Chương 12: Hậu Ngọt và Lời Hứa Thứ Hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Tuần Trăng Mật Ngắn Ngủi

Sau đám cưới ấm áp tại khu vườn Thành Phố Xanh, Thanh Mai và Minh Hạo đã dành hai tuần ngắn ngủi cho tuần trăng mật. Họ không chọn những nơi xa hoa, mà chọn một căn nhà gỗ nhỏ yên tĩnh bên bờ biển Đà Nẵng, nơi không có tiếng máy móc công trường hay áp lực của Hội đồng Quản trị Lục Thị.

Đó là quãng thời gian đầu tiên họ thực sự sống như một cặp vợ chồng không có gánh nặng.

Một buổi sáng, Thanh Mai thức dậy, thấy Minh Hạo đang ngồi bên ban công, ngắm bình minh. Anh đã đặt một tách cà phê nóng cho cô.

“Em đang nghĩ gì vậy, Kiến trúc sư Hứa?” Minh Hạo hỏi, vòng tay ôm lấy cô.

“Em đang nghĩ, liệu đây có phải là một giấc mơ không? Mười năm trước, anh là kẻ thù không đội trời chung của em. Giờ đây, anh là chồng em,” Thanh Mai tựa đầu vào vai anh.

Minh Hạo mỉm cười, nụ cười dịu dàng hơn hẳn Lục tổng lạnh lùng ngày nào. “Giấc mơ đẹp nhất. Nhưng nó là sự thật. Chúng ta đã mất mười năm để học cách tin tưởng và yêu thương. Giờ chúng ta có tất cả thời gian còn lại để đền bù.”

Anh rút ra một bản thiết kế nhỏ, không phải là công trình, mà là một chiếc đồng hồ cát.

“Anh đã tự thiết kế nó,” Minh Hạo nói. “Anh muốn mọi khoảnh khắc chúng ta bên nhau đều quý giá như hạt cát này, và thời gian của chúng ta luôn được lấp đầy bằng những điều tốt đẹp.”

Thanh Mai nhìn bản vẽ, xúc động. Anh không chỉ là một doanh nhân lạnh lùng, mà còn là một nghệ sĩ có tâm hồn. Tình yêu của họ, sau tất cả, được xây dựng từ những điều nhỏ bé, chân thành nhất.

Tuy nhiên, thậm chí trong tuần trăng mật, công việc vẫn đeo bám. Một cuộc gọi khẩn cấp từ Trưởng nhóm Kỹ thuật báo tin về một sự cố nhỏ tại công trường, và Minh Hạo phải dành một giờ để giải quyết từ xa.

Thanh Mai hiểu, Minh Hạo là một người đàn ông của công việc. Cô không phàn nàn, mà chỉ mỉm cười. “Ổn thôi, ông xã. Công việc là nền móng. Nhưng em là mái nhà. Đừng để nền móng vững chắc mà mái nhà lại bị dột.”

Minh Hạo nhìn cô, ánh mắt biết ơn. Anh biết, anh đã cưới được một người phụ nữ hiểu và chấp nhận anh hoàn toàn.

2. Thử Thách Cân Bằng và Sức Khỏe Gia Đình

Trở về căn penthouse, cuộc sống trở lại guồng quay với nhiều trách nhiệm mới. Minh Hạo đảm nhiệm Lục Thị và hỗ trợ Kiến Tạo Nắng Ấm, Thanh Mai điều hành công ty con và tập trung vào giai đoạn hoàn thiện Thành Phố Xanh.

Thử thách lớn nhất lúc này là cân bằng giữa công việc và vai trò làm con, làm cha.

Sức khỏe của bà Diệp, dù đã ổn định, vẫn cần sự chăm sóc đặc biệt. Minh Hạo, vì quá bận rộn với các cuộc họp cấp cao, đôi khi lơ là.

Một buổi tối, bà Diệp bị đau nhẹ ở ngực. Thanh Mai nhanh chóng đưa bà vào bệnh viện và ở lại cùng bà suốt đêm. Sáng hôm sau, Minh Hạo đến, khuôn mặt anh đầy vẻ mệt mỏi và hối hận.

“Anh xin lỗi, Mai. Anh bị cuốn vào cuộc họp kéo dài với các cổ đông nước ngoài,” Minh Hạo nói, nắm chặt tay mẹ.

Bà Diệp lắc đầu. “Không sao đâu, con trai. Mai đã chăm sóc mẹ rất tốt. Con bé chu đáo hơn con nhiều.”

Thanh Mai không nói gì, nhưng ánh mắt cô nhìn anh đầy nghiêm khắc. Khi ra khỏi phòng bệnh, cô kéo anh vào một góc yên tĩnh.

“Minh Hạo, em không cần anh phải là một người chồng hoàn hảo, nhưng anh phải là một người con hiếu thảo. Em làm việc chỉ ít hơn anh một chút, nhưng em luôn dành thời gian cho mẹ. Anh đã hứa với em, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi gia đình nữa.”

Minh Hạo cúi đầu. “Anh xin lỗi. Anh đã quên mất, tiền bạc không thể mua được thời gian. Anh sẽ sắp xếp lại lịch trình.”

Anh đã giữ lời hứa. Ngày hôm sau, Minh Hạo chuyển toàn bộ cuộc họp nội bộ về căn penthouse, dành buổi chiều để đọc sách cùng mẹ và Bé An. Anh hiểu rằng, sự hiện diện của anh quan trọng hơn bất kỳ giao dịch nào.

3. Bé An Và Bài Toán Gia Đình

Bé An lúc này đã lên lớp hai, cô bé trở nên bướng bỉnh và thông minh hơn. Cô bé dần nhận ra sự khác biệt giữa mẹ (người dành cho cô bé mọi sự dịu dàng) và chú Hạo (người luôn dạy cô bé về logic và kiến trúc).

Bé An bắt đầu giận dỗi khi Minh Hạo và Thanh Mai dành quá nhiều thời gian thảo luận về bản vẽ công trình trong bữa tối.

Một buổi tối, Bé An ném chiếc thìa xuống sàn. “Mẹ và chú Hạo chỉ yêu công việc thôi! Không yêu An!”

Không khí trở nên căng thẳng. Minh Hạo định quở trách, nhưng Thanh Mai ngăn lại.

“An, con yêu,” Thanh Mai quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt con. “Mẹ và chú Hạo yêu công việc vì công việc đó giúp chúng ta xây được ngôi nhà này, giúp con có trường học tốt. Nhưng tình yêu đó nhỏ bé hơn tình yêu mẹ dành cho con.”

Minh Hạo tiếp lời: “An, công việc giống như một Trụ Rỗng. Nó cần phải vững chắc. Nhưng gia đình là Hệ thống HVS tích hợp lõi trụ mà mẹ con đã phát minh. Nó là hệ thống làm ấm và làm mát cho trụ rỗng. Nó là thứ nuôi dưỡng sức sống cho cả tòa nhà. Không có hệ thống đó, trụ rỗng sẽ sụp đổ. Con, chính là hệ thống đó.”

Minh Hạo đã giải thích một vấn đề gia đình bằng ngôn ngữ kiến trúc, khiến Bé An bất ngờ. Cô bé nhìn Minh Hạo, rồi ôm lấy anh.

“Vậy chú Hạo và mẹ không được để hệ thống HVS bị hỏng nhé!” Bé An nói.

Bài học gia đình đó đã khiến Thanh Mai và Minh Hạo phải xem xét lại. Họ thiết lập "Quy tắc 7 giờ tối": Sau 7 giờ tối, mọi cuộc thảo luận công việc đều bị cấm. Điện thoại công ty phải ở chế độ im lặng. Thời gian đó chỉ dành cho Bé An, Bà Diệp, và những bữa tối ấm cúng.

4. Dự Án Khu Đô Thị Sáng Tạo: Thử Thách Mới

Sự bình yên không kéo dài lâu. Lục Thị đã tham gia vào một dự án đấu thầu lớn nhất trong năm: Khu Đô Thị Sáng Tạo. Đây là dự án mang tính biểu tượng, mở ra một kỷ nguyên mới cho thành phố.

Đối thủ cạnh tranh lần này không phải là Vương tổng hay Hồng Phúc thù địch, mà là Tập đoàn An Phát, một công ty trẻ, tài năng và cực kỳ sáng tạo, do một cặp vợ chồng trẻ, đầy tham vọng lãnh đạo. Đây là một cuộc chiến công bằng, dựa trên năng lực.

Thanh Mai, với kinh nghiệm và bằng sáng chế mới, đã phụ trách thiết kế chủ đạo. Minh Hạo phụ trách tài chính và chiến lược.

Trong một buổi thảo luận chiến lược, hai người đã xảy ra bất đồng lớn. Thanh Mai muốn thiết kế phải đột phá, sử dụng vật liệu thân thiện môi trường đắt tiền, dù điều đó làm tăng chi phí. Minh Hạo muốn thiết kế phải tối ưu hóa chi phí, đảm bảo lợi nhuận cao nhất cho cổ đông.

“Minh Hạo, anh lại quay về với những con số lạnh lùng rồi!” Thanh Mai thất vọng. “Dự án này là để lại di sản, không phải chỉ để kiếm tiền! Anh đã quên Kiến Tạo Nắng Ấm nghĩa là gì sao?”

“Anh không quên!” Minh Hạo lớn tiếng. “Anh là CEO của Lục Thị! Anh phải có trách nhiệm với hàng nghìn cổ đông! Chúng ta không thể mạo hiểm mọi thứ vì một ý tưởng quá lý tưởng!”

Cuộc tranh cãi gay gắt đến mức họ phải rời khỏi phòng làm việc và đi xuống công viên gần nhà để giữ bình tĩnh.

“Nghe em này, Minh Hạo,” Thanh Mai nói, giọng cô dịu đi. “Em biết anh chịu áp lực. Nhưng chính sự cân bằng giữa lý tưởng của em và thực tế của anh mới tạo nên Thành Phố Xanh thành công. Hãy tin em. Em có thể tìm ra vật liệu thay thế có tính bền vững tương đương nhưng với chi phí thấp hơn 15%. Anh chỉ cần tin vào khả năng của em.”

Minh Hạo nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, ánh mắt mà anh từng yêu và từng hận. Anh mỉm cười, đầu hàng. “Được rồi, Kiến trúc sư Hứa. Anh tin em. Anh sẽ hỗ trợ em toàn bộ nguồn lực. Em hãy đưa ra giải pháp tốt nhất.”

Họ đã cùng nhau giải quyết vấn đề, kết hợp kinh nghiệm quản lý vật liệu của Thanh Mai và khả năng đàm phán chuỗi cung ứng của Minh Hạo. Thiết kế mới không chỉ đột phá, mà chi phí còn được tối ưu hóa hơn đối thủ, tạo ra một lợi thế tuyệt đối trong cuộc đấu thầu.

5. Lời Hứa Thứ Hai

Áp lực công việc khiến Thanh Mai trở nên mệt mỏi hơn bình thường. Cô thường xuyên cảm thấy buồn nôn vào buổi sáng và thèm ăn những món kỳ lạ như xoài xanh dầm muối ớt - món mà cô đã bỏ từ lâu.

Trong một buổi sáng, Minh Hạo nhận thấy cô đang ngồi trước bàn làm việc, tay ôm bụng.

“Em sao vậy? Bị cảm à?” Minh Hạo lo lắng.

“Không biết nữa. Em chỉ cảm thấy hơi mệt thôi,” Thanh Mai nói, cố gắng che giấu. Cô nghi ngờ nhưng không muốn nói ra ngay.

Vào ngày công bố kết quả đấu thầu, Lục Thị đã giành chiến thắng thuyết phục dự án Khu Đô Thị Sáng Tạo. Mọi người hân hoan chúc mừng. Thanh Mai và Minh Hạo ôm nhau thật chặt giữa tiếng reo hò của đồng nghiệp.

Tối hôm đó, Minh Hạo tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại nhà. Mọi người đều có mặt: Bà Diệp, Bà Lan, và Thanh Vy đã bay về kịp thời để ăn mừng.

Khi mọi người đang nâng ly chúc mừng, Thanh Mai bước đến trước Minh Hạo, nắm lấy tay anh. Cô không nói gì, chỉ đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ được gói cẩn thận.

Minh Hạo mở hộp. Bên trong là một chiếc máy bay đỏ nhỏ bằng len, được Bé An và Bà Diệp cùng nhau đan, và bên cạnh là một que thử thai hiện rõ hai vạch.

Minh Hạo nhìn chằm chằm vào chiếc que, rồi ngước nhìn Thanh Mai. Khuôn mặt anh từ kinh ngạc chuyển sang rạng rỡ, sau đó là xúc động tột độ.

“Thanh Mai… đây là…” Giọng anh lạc đi.

Thanh Mai gật đầu, nước mắt hạnh phúc. “Lời hứa thứ hai của anh, đã thành hiện thực rồi, ông xã.”

Minh Hạo ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô. Anh không thốt nên lời. Niềm hạnh phúc này còn lớn hơn chiến thắng đấu thầu hàng tỷ đồng.

“Bé An, lại đây!” Minh Hạo gọi lớn.

Bé An chạy đến, thấy vẻ mặt xúc động của mẹ và chú Hạo.

“An, con có muốn làm Kiến trúc sư trưởng của một dự án mới không?” Minh Hạo hỏi.

“Dự án gì ạ?”

“Dự án ‘Em Trai/Em Gái’. Con sẽ phải giúp mẹ và chú xây dựng tổ ấm này vững chắc hơn nữa,” Minh Hạo vừa nói vừa chỉ vào bụng Thanh Mai.

Bé An nhìn bụng mẹ, đôi mắt mở to. Bà Diệp và Bà Lan hiểu ra, cả hai ôm nhau khóc.

Bé An ôm lấy mẹ, rồi ôm Minh Hạo. “Con đồng ý! Con sẽ là Kiến trúc sư trưởng!”

Minh Hạo nhìn Thanh Mai, ánh mắt anh đầy yêu thương và biết ơn. Mọi thù hận, mọi sai lầm của quá khứ, đã được hàn gắn hoàn toàn. Họ đã cùng nhau kiến tạo nên một gia đình trọn vẹn, với Trụ Rỗng được lấp đầy bằng Nắng Ấm vĩnh cửu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×