1. Hợp Tác Trong Lồng Kính
Bản thiết kế “Kiến trúc Trụ Rỗng” đã giúp Hứa Thanh Mai thắng được một trận chiến nhỏ, nhưng chiến trường lớn vẫn còn nguyên đó. Kể từ ngày chính thức bước vào Tập đoàn Lục Thị, Thanh Mai cảm thấy mình như một mảnh ghép lạc lõng trong bộ máy hoàn hảo.
Văn phòng nhỏ của cô đối diện phòng làm việc của Lục Minh Hạo qua một tấm kính cường lực lớn. Mặc dù cô có thể không nhìn rõ anh ta đang làm gì, nhưng cô luôn có cảm giác anh ta đang quan sát mọi cử động của mình. Sự giám sát này không chỉ là về công việc, mà còn là một hình thức tra tấn tâm lý.
Sáng hôm đó, Minh Hạo gọi cô vào văn phòng để xem xét lại bản vẽ kết cấu chi tiết của hệ thống móng mới.
“Tôi đã cho các kỹ sư cấp cao của Lục Thị kiểm tra thiết kế Trụ Rỗng của cô,” Minh Hạo nói, giọng điệu chuyên nghiệp, lạnh lùng như thường lệ. Anh ta dựa lưng vào ghế da, chiếc áo sơ mi trắng tôn lên bờ vai rộng.
Thanh Mai cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Và kết quả thế nào, Tổng giám đốc Lục?”
“Về mặt lý thuyết, nó hoàn hảo. Tỷ lệ phân tán tải trọng trên nền đất yếu đạt mức an toàn đáng kinh ngạc. Tôi phải thừa nhận, cô có thiên phú về mặt kết cấu,” anh ta thừa nhận, nhưng không hề có sự ấm áp. “Tuy nhiên, đây không phải là cuộc thi lý thuyết. Cô biết polymer cường lực mà cô đề xuất có độ nhay cảm cao với nhiệt độ và độ ẩm không? Và khu vực Thành Phố Xanh nằm gần biển, độ ẩm thường xuyên vượt ngưỡng. Một sai sót nhỏ trong quá trình trộn hoặc gia cố vật liệu sẽ khiến toàn bộ hệ thống móng bị ăn mòn và sụp đổ nhanh hơn cả nền đất yếu.”
Minh Hạo cầm một chiếc bút và gạch một đường sắc lẹm trên bản vẽ. “Cô cần phải tính toán lại toàn bộ quy trình thi công, đặc biệt là giai đoạn đổ móng và gia cố. Tôi muốn một kế hoạch dự phòng cho khả năng chống ăn mòn. Nếu không đạt chuẩn Lục Thị, chúng ta sẽ quay lại điểm xuất phát.”
Thanh Mai cảm thấy áp lực đè nặng. Minh Hạo không chỉ giỏi, anh ta còn cực kỳ tỉ mỉ và hiểu rõ mọi điểm yếu của đối thủ. Anh ta đã biến sự trả thù thành động lực để thúc đẩy dự án đạt đến sự hoàn hảo tuyệt đối.
“Tôi sẽ làm ngay. Tôi cần dữ liệu chi tiết về độ ẩm và nhiệt độ trung bình tại khu vực đó trong vòng mười năm qua,” Thanh Mai nói.
Minh Hạo nhấc điện thoại, chỉ trong vài giây, anh ta đã ra lệnh cho phòng nghiên cứu cung cấp toàn bộ dữ liệu cho Thanh Mai.
“Thư ký của tôi sẽ gửi cô tất cả. Và từ bây giờ, cô không cần phải gửi email nữa. Cô làm việc trực tiếp với tôi. Bất cứ khi nào có thắc mắc, cô đến thẳng đây. Tôi không chấp nhận sự chậm trễ.”
Thanh Mai gật đầu, biết rằng đây vừa là đặc quyền, vừa là xiềng xích. Cô sẽ không thể trốn tránh anh ta, và ngược lại, anh ta cũng sẽ không thể lờ đi sự tồn tại của cô.
Suốt hai ngày sau đó, văn phòng Minh Hạo và văn phòng Thanh Mai trở thành hai cực của một thỏi nam châm: hút nhau vì công việc, nhưng đẩy nhau ra vì hận thù. Họ làm việc liên tục, trao đổi bản vẽ, thảo luận về vật liệu và công nghệ, đôi khi là tranh cãi nảy lửa về chi phí.
Một buổi tối, khi Minh Hạo đang chuẩn bị rời đi, anh thấy Thanh Mai gục đầu trên bàn, xung quanh là những bản vẽ chi chít. Anh dừng lại. Cô trông vô cùng kiệt sức.
“Hứa Kiến trúc sư,” anh gọi.
Thanh Mai giật mình tỉnh dậy, vội vàng lau vệt nước mắt mờ nhạt trên gò má. “Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc. Tôi ngủ quên mất.”
Minh Hạo bước vào, thấy một chiếc hộp nhỏ trên bàn cô. Hộp thuốc dành cho trẻ em, có in hình một cô bé hoạt hình. Anh ta biết đây là thuốc của Bé An.
“Cô không ngủ à?”
“Tôi cần hoàn thành phân tích độ bền của vật liệu trước khi về nhà. Bé An không được khỏe. Tôi muốn về sớm hơn.”
Minh Hạo nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sự lo lắng và mệt mỏi đã in hằn quá rõ ràng trên khuôn mặt.
“Dự án này là cơ hội cuối cùng của cô, đúng không?” Minh Hạo đột ngột hỏi.
Thanh Mai ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén trở lại. “Đúng vậy. Nó là tất cả những gì tôi còn lại. Công ty, danh dự của cha tôi, và tiền để cứu cháu gái tôi. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì cản trở.”
Minh Hạo im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ tìm ra sự thật. Và nếu cô vô tội, tôi sẽ giúp cô Kiến Tạo Nắng Ấm. Nhưng nếu không, tôi sẽ đích thân phá hủy nó.”
Anh ta rời đi, để lại trong lòng Thanh Mai một sự bối rối: cô không biết anh ta là kẻ thù đang đe dọa, hay là người đang âm thầm tạo ra áp lực để thử thách giới hạn của cô.
2. Bóng Đêm Đánh Cắp
Trong khi Thanh Mai lao đầu vào công việc tại Lục Thị, Thanh Vy lại hoàn toàn chìm đắm trong thế giới ảo vọng của mình. Số tiền 10 triệu từ Lý Thạch đã nhanh chóng được dùng để mua một chiếc túi xách hàng hiệu giả, khiến cô cảm thấy mình đã bước một chân vào thế giới sang trọng mà cô hằng mơ ước.
Nhưng 10 triệu không đủ cho ước mơ du học. Lý Thạch nhanh chóng liên lạc lại.
“Tiểu thư Vy, thông tin cô cho tôi lần trước rất thú vị. Đặc biệt là kế hoạch sử dụng hệ thống cọc polymer cường lực,” Lý Thạch nói, giọng hắn tràn đầy sự nguy hiểm.
Thanh Vy hoảng sợ. “Anh nói gì? Đó là kế hoạch mới nhất của chị tôi. Tôi không đưa thông tin đó!”
“Ồ, cô quên rồi sao? Cô chỉ nói với tôi về ‘vật liệu mới’ và ‘khu vực móng đất yếu’ thôi, nhưng tôi là người thông minh mà. Tôi suy luận ra thôi.” Lý Thạch cười nhạt. “Bây giờ tôi cần một thông tin cụ thể hơn. Kế hoạch về nguồn cung cấp vật liệu polymer và danh sách nhà thầu phụ ban đầu. Một khoản 50 triệu sẽ chờ cô.”
Thanh Vy nuốt nước bọt. 50 triệu! Đó là số tiền cô có thể dùng để đóng học phí cho một khóa học thiết kế ngắn hạn.
“Nhưng… nhưng những thông tin đó nằm trong máy tính của chị tôi, nó được bảo mật rất kỹ!”
Lý Thạch cười khẩy. “Dù sao thì cô cũng đang sống chung nhà với cô ta mà, đúng không? Cô không cần phải hack máy tính, cô chỉ cần sao chép một file thôi. Đừng lo, tôi có cách để dùng nó mà Lục Minh Hạo không hề nghi ngờ.”
Đêm đó, Thanh Vy về nhà. Bé An đã ngủ say, Thanh Mai vẫn chưa về. Cô bé rón rén vào phòng Thanh Mai. Máy tính xách tay của chị cô luôn đặt mật khẩu.
Nhưng Thanh Mai, vì quá mệt mỏi sau nhiều ngày thức trắng, đã vô tình để một bản sao lưu tài liệu thiết kế và danh sách nhà thầu phụ sơ bộ trên USB nằm trên bàn. Đây là một sơ suất hiếm hoi của một kiến trúc sư cẩn trọng.
Thanh Vy cầm chiếc USB lên, tim đập thình thịch. Lương tâm cô lên tiếng, nhưng giọng nói của nó quá nhỏ bé so với tiếng gọi của sự khao khát vật chất. Cô nghĩ: Đây chỉ là thông tin sơ bộ, chị ấy sẽ không sao đâu. Chị ấy sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ Lục Thị, một chút này không ảnh hưởng gì.
Cô rút USB, và nhanh chóng thoát ra. Bóng tối bao trùm căn phòng, che giấu tội lỗi và sự ích kỷ đang lớn dần.
3. Chân Trời Mới và Bức Tường Ngăn Cách
Sáng hôm sau, Minh Hạo yêu cầu Thanh Mai cùng anh ta đến thăm công trường Thành Phố Xanh.
“Chúng ta cần phải trực tiếp khảo sát và đánh dấu vị trí của các cọc thử nghiệm đầu tiên,” Minh Hạo giải thích.
Xe của Minh Hạo là một chiếc SUV sang trọng, được thiết kế chống đạn và nội thất hoàn toàn tối giản. Thanh Mai ngồi ở ghế phụ, cảm thấy áp lực.
Suốt quãng đường đi, họ không nói về hận thù, mà chỉ nói về kiến trúc và thành phố.
“Thiết kế của cô, Tòa Tháp Sinh Thái, có khu vườn trên không ở tầng 20,” Minh Hạo đột ngột nói. “Ý tưởng đó là của cô?”
“Là của cha tôi, nhưng tôi đã phát triển nó. Ông ấy luôn nói, một công trình chỉ đẹp khi nó mang lại sự sống. Khu vườn trên không không chỉ là cảnh quan, nó là lá phổi lọc không khí cho khu vực trung tâm.” Thanh Mai mỉm cười, nụ cười chân thật hiếm hoi.
Minh Hạo nhìn sang cô. Nụ cười ấy làm anh ta chợt nhớ đến cô gái nhỏ từng đứng bên cạnh cha cô trong lễ khánh thành Kiến Trúc Hứa Gia, đôi mắt trong veo đầy ngưỡng mộ.
“Ông ấy… ông ấy là một thiên tài,” Minh Hạo khẽ nói.
“Vậy thì tại sao ông lại tin rằng một thiên tài lại là kẻ lừa đảo? Ông ấy là người đặt uy tín lên hàng đầu,” Thanh Mai hỏi, nắm lấy cơ hội.
Minh Hạo siết chặt tay lái. Khuôn mặt anh ta trở nên lạnh lùng như băng. “Bởi vì chính cha tôi cũng đã nói như vậy, trước khi ông ấy tự sát, Hứa Thanh Mai. Ông ấy tin tưởng cha cô mù quáng. Khi mọi thứ sụp đổ, ông ấy chỉ nói một câu: ‘Hứa Tường đã lừa gạt ta.’”
Lời nói đó như một lưỡi dao cắt ngang không khí. Sự thù hận lại bùng lên, mạnh mẽ như cũ.
Khi đến công trường, họ bước ra khỏi xe. Công trường rộng lớn, ngập tràn bụi bẩn và tiếng máy móc. Minh Hạo đưa cho Thanh Mai một chiếc mũ bảo hộ màu cam.
“Đội mũ vào. Cô là tài sản quý giá nhất của dự án này, Hứa Kiến trúc sư,” anh ta nói mỉa mai. “Tôi không muốn cô bị thương trước khi tôi hoàn thành việc trả thù.”
Họ đi bộ qua khu đất yếu, nơi cọc thử nghiệm đầu tiên sắp được đóng. Thanh Mai chăm chú xem xét, chỉ tay vào các điểm mốc.
“Chúng ta cần điều chỉnh điểm thử nghiệm này thêm ba mét về phía tây. Vùng đất ở đây có xu hướng lún không đồng đều,” cô giải thích.
Họ leo lên một gò đất cao để quan sát tổng thể. Gò đất ẩm ướt, trơn trượt vì trận mưa hôm trước. Thanh Mai mải mê nhìn vào bản vẽ trên tay, không để ý đến gót chân đang trượt khỏi rìa đất.
Cơ thể cô mất thăng bằng, đổ dốc xuống.
“Cẩn thận!”
Minh Hạo phản ứng cực kỳ nhanh. Anh ta quăng bản vẽ, một tay nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh, tay kia giữ chặt lấy một thanh sắt gần đó. Thanh Mai bị kéo sượt vào lòng anh ta.
Cô ngã khuỵu xuống, nhưng được bao bọc trong vòng tay vững chãi của Minh Hạo. Hơi thở gấp gáp của anh ta phả vào tóc cô. Cô có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương từ chiếc áo sơ mi của anh ta, hòa lẫn với mùi bụi và đất.
Khoảnh khắc đó kéo dài chỉ vài giây, nhưng dường như thời gian ngưng đọng. Thanh Mai ngước lên, đôi mắt họ chạm nhau. Sự gần gũi đột ngột khiến cả hai đều bối rối. Ánh mắt Minh Hạo lúc đó không còn là sự căm ghét hay lạnh lùng, mà là sự lo lắng và một chút… hoảng loạn.
“Cô… cô không sao chứ?” Anh ta buông cô ra ngay lập tức, lùi lại một bước, lấy lại vẻ lạnh lùng.
“Tôi… tôi ổn. Cảm ơn ông,” Thanh Mai lắp bắp, cảm thấy mặt mình nóng ran.
Minh Hạo cúi xuống nhặt chiếc mũ bảo hộ của cô, đội lên đầu cô. Tay anh ta chạm vào tóc cô, hành động nhẹ nhàng bất ngờ.
“Lần sau, nhìn đường. Nếu cô bị thương, tôi sẽ trừ lương của cô vì làm chậm tiến độ dự án,” anh ta nói, giọng điệu trở nên gay gắt hơn để che giấu sự lúng túng.
Thanh Mai biết anh ta đang nói dối. Cô hiểu, sâu thẳm bên trong, người đàn ông này không vô cảm như anh ta cố tỏ ra.
4. Điều Tra Ngầm
Sau sự cố trên công trường, Minh Hạo trở về văn phòng với một tâm trạng phức tạp. Nỗi hận thù của anh ta dành cho Hứa Gia vẫn còn đó, nhưng sự chuyên nghiệp và nhân cách mạnh mẽ của Thanh Mai khiến anh ta phải suy nghĩ lại. Cô không giống như hình ảnh một người thừa kế của kẻ lừa đảo.
Anh ta gọi Khải, trưởng phòng an ninh và là người anh ta tin tưởng nhất.
“Khải, tôi cần cậu một việc,” Minh Hạo nói, giọng trầm xuống. “Bây giờ chúng ta đang hợp tác với Kiến Trúc Hứa Gia. Tôi muốn cậu xem xét lại toàn bộ hồ sơ vụ án sụp đổ mười năm trước.”
“Tổng giám đốc, hồ sơ đã được niêm phong, và cơ quan chức năng đã kết luận cha cô… à, Hứa Tường là người chịu trách nhiệm chính.”
“Tôi không quan tâm đến kết luận. Tôi muốn cậu đào sâu. Tìm kiếm những chi tiết nhỏ. Ai là người đầu tiên ký kết thay đổi vật liệu, ai là người hưởng lợi lớn nhất sau sự sụp đổ của cả hai công ty?” Minh Hạo dừng lại. “Đặc biệt, tìm kiếm thông tin về một người tên là Lý Thạch. Hắn ta là bạn làm ăn của cha cô. Và tôi muốn biết về em gái của Thanh Mai, Hứa Thanh Vy. Tìm hiểu về tài chính và những mối quan hệ của cô ta trong thời gian gần đây.”
Khải gật đầu, hiểu rằng đây là một mệnh lệnh tuyệt mật. Minh Hạo không chỉ muốn trả thù, anh ta muốn sự thật.
Sau khi Khải rời đi, Minh Hạo ngồi lại trong bóng tối của văn phòng, nhìn ra thành phố. Anh nhớ lại hình ảnh Thanh Mai mệt mỏi bên chiếc đèn bàn, nhớ lại cảm giác khi cô ngã vào lòng anh, sự mềm mại và mùi hương thanh khiết của cô.
“Hứa Thanh Mai, tôi hy vọng cô không phải là kẻ nói dối. Nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
5. Mầm Mống Của Sự Phá Hoại
Trở về nhà, Thanh Mai thấy Thanh Vy đang vui vẻ trang điểm, chuẩn bị ra ngoài. Chiếc váy mới, kiểu tóc mới, và một chiếc túi xách trông rất đắt tiền.
“Vy, em lấy tiền đâu ra vậy? Em nói em không có tiền đóng học phí mà,” Thanh Mai hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Thanh Vy lúng túng. “Em… em đi làm thêm. Em làm người mẫu ảnh cho một cửa hàng thời trang nhỏ.”
“Làm thêm? Em đi làm thêm mà mua được túi xách đắt tiền như thế này sao? Chị đã nói rồi, nhà mình đang khó khăn, em nên tập trung lo cho Bé An và việc học của em!” Thanh Mai không giấu được sự thất vọng.
“Chị luôn chỉ biết dạy đời em! Em không phải trẻ con nữa! Em có quyền sống cuộc sống của riêng em!” Thanh Vy gào lên. “Chị lúc nào cũng chỉ có Bé An, Bé An, Bé An! Chị có biết em khao khát được thoát khỏi cái bóng của sự thất bại này không? Em không muốn sống trong sự thương hại của mọi người!”
Thanh Vy bỏ đi trong nước mắt. Thanh Mai đau khổ nhìn theo. Cô hiểu sự bất mãn của em gái, nhưng cô không thể chấp nhận sự ích kỷ đó. Cô không biết rằng, chiếc túi xách đó, cùng với số tiền 50 triệu đang nằm trong tài khoản, là cái giá phải trả cho sự phản bội.
Hai ngày sau, Khải gửi báo cáo đầu tiên cho Minh Hạo.
“Tổng giám đốc, về Hứa Thanh Vy, cô ta gần đây đã gặp gỡ Lý Thạch hai lần. Lý Thạch là một nhân vật có hồ sơ tài chính mập mờ, chuyên cho vay nặng lãi và là thành viên cốt cán trong đường dây ‘chợ đen’ vật liệu xây dựng. Lần gần nhất họ gặp nhau, cô ta đã đưa cho hắn một chiếc USB.”
“USB?” Minh Hạo nhíu mày. “Nội dung là gì?”
“Chúng tôi đang cố gắng theo dõi Lý Thạch. Nhưng tôi đã kiểm tra dữ liệu gần đây của Hứa Gia. Cô ta có lẽ đã lấy một bản sao của danh sách nhà cung cấp vật liệu xây dựng sơ bộ cho dự án Thành Phố Xanh, bao gồm cả các thông số kỹ thuật của polymer cường lực.”
Minh Hạo đột ngột đứng bật dậy. Bán thông tin mật?
Anh ta nhớ lại lời Thanh Mai: “Đây là tất cả những gì tôi còn lại. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì cản trở.”
Nếu Thanh Mai biết về hành động của em gái mình, đây sẽ là một vụ án tham nhũng và lừa đảo thứ hai. Nếu cô không biết, cô sẽ là nạn nhân.
Minh Hạo nghiến răng. Dù là kịch bản nào, điều đó cũng đồng nghĩa với việc dự án sẽ bị đe dọa.
“Kiểm tra danh sách nhà cung cấp mà Hứa Gia đã gửi. Đặc biệt là những nhà thầu phụ về vật liệu polymer,” Minh Hạo ra lệnh. “Nếu Lý Thạch có liên quan, hắn ta chắc chắn sẽ cố gắng cài cắm một nhà cung cấp kém chất lượng vào dự án. Phải ngăn chặn trước khi quá muộn.”
Không lâu sau, Khải gửi một báo cáo khác. Một trong những nhà cung cấp sơ bộ do Hứa Gia đề xuất ban đầu (trước khi Thanh Mai làm việc với Minh Hạo), tên là Long Phát, đang gặp vấn đề nghiêm trọng về chất lượng vật liệu, nhưng lại có mối liên hệ mật thiết với Lý Thạch.
Minh Hạo nhìn vào danh sách, nơi có chữ ký đề xuất của Hứa Gia, và cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh biết, Thanh Mai không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng danh sách này vì cô quá bận rộn với việc thiết kế lại móng. Nhưng với sự phản bội của Thanh Vy, Lý Thạch đã có đủ thông tin để kích hoạt Long Phát.
Anh ta gọi Thanh Mai vào văn phòng.
“Hứa Thanh Mai, cô giải thích chuyện này đi.” Minh Hạo quăng tập hồ sơ lên bàn.
Thanh Mai nhìn vào danh sách Nhà Cung cấp Sơ bộ Long Phát, với ghi chú đỏ: “Rủi ro chất lượng cao. Liên quan đến Lý Thạch.”
“Đây là danh sách sơ bộ mà tôi soạn trước khi dự án được Lục Thị tiếp nhận. Tôi không… tôi không có thời gian kiểm tra lại Long Phát,” Thanh Mai giải thích.
“Không có thời gian? Hay là cố tình không kiểm tra?” Minh Hạo tiến lại gần, đôi mắt anh ta đầy sự thất vọng và giận dữ. “Cô đang làm gì vậy, Thanh Mai? Cô nghĩ cô có thể che mắt tôi bằng một bản thiết kế thiên tài, rồi sau lưng lại dùng những chiêu trò bẩn thỉu của cha cô để đưa vật liệu kém chất lượng vào công trình?”
Thanh Mai cảm thấy một cơn đau nhói. Lần đầu tiên, cô thấy sự giận dữ của Minh Hạo không còn là sự thù hận chung chung, mà là sự thất vọng cá nhân.
“Ông nghĩ tôi là loại người đó sao?”
“Tôi nghĩ cô đang bị tuyệt vọng che mờ mắt, Hứa Thanh Mai! Lý Thạch là kẻ đã từng bị cha cô lừa gạt, hay là đồng bọn của ông ta? Và em gái cô? Hứa Thanh Vy đã bán thông tin cho Lý Thạch! Cô nghĩ tôi không biết sao? Nếu cô không biết chuyện này, cô là một kiến trúc sư bất cẩn và ngây thơ. Nếu cô biết, cô chính là một kẻ lừa đảo!”
Thanh Mai choáng váng. Thanh Vy phản bội?
“Ông nói dối! Thanh Vy không bao giờ làm thế!”
“Tên khốn Lý Thạch kia đã nắm được danh sách nhà cung cấp từ chính em gái cô! Hắn ta đã có ý định đưa vật liệu kém chất lượng vào hệ thống Trụ Rỗng. Cô nghĩ hệ thống móng thiên tài của cô sẽ tồn