1. Bàn Cờ Mới
Sau cuộc chạm trán căng thẳng với Vương tổng, Hứa Thanh Mai và Lục Minh Hạo đã chính thức bước vào liên minh. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ diễn ra trong văn phòng của Minh Hạo, không còn là những cuộc đối đầu quyền lực mà là một buổi họp chiến lược.
Minh Hạo bật máy chiếu, trên màn hình là bản sao kê ngân hàng cũ kỹ và mảnh giấy ghi chú chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Vương. Đã lún sâu.”
“Đây là những gì cha tôi để lại,” Minh Hạo bắt đầu, giọng nói trầm thấp. “Một khoản tiền lớn từ công ty ông ấy được chuyển đi ba tháng trước vụ sụp đổ tài chính. Nó không nằm trong tài khoản của Kiến Trúc Hứa Gia. Mà nằm trong một tài khoản ẩn danh, có liên hệ với Vương tổng của Vương Phát. Cha tôi đã phát hiện ra điều gì đó, và cái chết của ông ấy không phải là tai nạn, Hứa Kiến trúc sư.”
Thanh Mai nhìn vào bằng chứng, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Mười năm nay, cô luôn tin rằng gia đình mình là nạn nhân của sự phản bội. Nay, cô lại thấy một manh mối mới, chỉ ra rằng kẻ thù thực sự là một người khác.
“Vương tổng… hắn ta là một trong những đối thủ khét tiếng nhất của cả Lục Thị và Hứa Gia lúc bấy giờ. Hắn muốn thôn tính cả hai,” Thanh Mai nói. “Vậy thì… cha tôi có thể vô tội.”
Minh Hạo nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ta không còn sự hận thù. “Tôi không còn tin cha cô là kẻ lừa đảo nữa. Nhưng tôi cần chứng cứ thép. Vương tổng sẽ không ngồi yên. Hắn ta đã tấn công dự án này ngay từ đầu, và bây giờ hắn đã biết chúng ta hợp tác. Chúng ta phải chuẩn bị cho một cuộc tấn công trực diện.”
Minh Hạo đề nghị một chiến lược phòng thủ: “Thanh Mai, cô chịu trách nhiệm kiểm tra lại toàn bộ quy trình cung ứng vật liệu, đặc biệt là vật liệu polymer cường lực cho thiết kế Trụ Rỗng. Tôi sẽ tăng cường an ninh mạng để bảo vệ bản vẽ. Vương Phát không thể tấn công trực tiếp Lục Thị, nên chúng sẽ tìm cách phá hoại từ bên trong hoặc qua các nhà thầu phụ.”
Thanh Mai gật đầu, sự nhiệt huyết trào dâng. “Chúng ta cần phải hoạt động như một đội. Ông kiểm soát bên ngoài, tôi kiểm soát chất lượng kỹ thuật. Tôi sẽ không để hắn hủy hoại ‘Nắng Ấm’ mà cha tôi đã tâm huyết.”
Từ đó, hai con người từng là kẻ thù không đội trời chung bắt đầu sát cánh. Minh Hạo cấp cho Thanh Mai một chiếc thẻ ra vào đặc biệt, cho phép cô truy cập vào mọi khu vực quan trọng của Lục Thị, phá vỡ mọi quy tắc nghiêm ngặt mà anh ta đã tạo ra. Căn phòng nhỏ của cô giờ đây thường xuyên có sự xuất hiện của Minh Hạo, không phải để kiểm tra, mà là để thảo luận chiến lược.
2. Cạm Bẫy Từ Bên Trong và Sự Cố
Trong khi liên minh giữa Thanh Mai và Minh Hạo đang củng cố, lưới nhện đã được giăng.
Lý Thạch, tay sai của Vương tổng, đã nhận được bản sao thiết kế móng "Trụ Rỗng" chi tiết từ Thanh Vy. Hắn biết rõ điểm yếu của thiết kế này là sự phụ thuộc tuyệt đối vào tỉ lệ pha trộn chính xác của polymer cường lực.
Lý Thạch đã liên hệ với nhà thầu phụ chịu trách nhiệm trộn vật liệu thử nghiệm cho móng, hứa hẹn một khoản tiền kếch xù.
Sáng hôm đó, tại khu vực phòng thí nghiệm vật liệu công trường, một lô vật liệu thử nghiệm quan trọng cho trụ móng thứ bảy được chuẩn bị. Lô này phải chịu được áp lực gấp rưỡi tải trọng thực tế theo quy trình nghiêm ngặt của Lục Thị.
Thanh Mai và Minh Hạo cùng nhau có mặt để giám sát. Họ đứng bên ngoài khu vực thử nghiệm, không khí căng thẳng.
“Tỉ lệ vật liệu được kiểm tra rồi chứ?” Minh Hạo hỏi.
“Tôi đã kiểm tra ba lần, Tổng giám đốc Lục,” Thanh Mai khẳng định. “Mọi thứ đều hoàn hảo. Công thức pha trộn đã được xác nhận. Nếu có bất kỳ sự sai lệch nào, đó chỉ có thể là do phá hoại.”
Đúng lúc đó, cẩu tháp bắt đầu đưa khối tải trọng khổng lồ lên đỉnh trụ thử nghiệm. Khi áp lực đạt 130% tải trọng thiết kế, một tiếng nứt gãy kinh hoàng vang lên.
RẮC!
Trụ móng không chỉ nứt mà còn sụp đổ tan tành, vật liệu văng tung tóe. Bụi bặm mù mịt bay lên, kéo theo sự hỗn loạn và tiếng la hét thất thanh của công nhân.
Minh Hạo lập tức kéo Thanh Mai lùi lại, đôi mắt anh ta đầy lửa giận. Thất bại thảm hại. Đây không chỉ là một sự cố kỹ thuật, đây là một đòn giáng mạnh vào uy tín của thiết kế Trụ Rỗng, và là bằng chứng thép cho hội đồng quản trị Lục Thị rằng việc hợp tác với Hứa Gia là một rủi ro.
Chỉ vài phút sau, điện thoại Minh Hạo rung lên liên tục. Là các thành viên hội đồng quản trị yêu cầu anh ta giải trình ngay lập tức, và một số đã đề nghị hủy bỏ Hợp đồng Giám sát với Hứa Gia.
3. Khủng Hoảng và Lòng Tin
Cuộc họp khẩn cấp tại phòng điều hành công trường diễn ra như một phiên tòa. Minh Hạo và Thanh Mai phải đối mặt với áp lực nặng nề.
“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi đã cảnh báo anh. Thiết kế của Hứa Gia là liều lĩnh và không đáng tin cậy,” một thành viên hội đồng Lục Thị nói, giọng điệu đầy chỉ trích. “Toàn bộ công trình sụp đổ chỉ sau 130% tải trọng. Nếu đây là Tòa Tháp Sinh Thái, chúng ta đã mất hàng nghìn tỷ!”
Minh Hạo giữ vẻ mặt bình tĩnh đáng kinh ngạc. “Đây không phải là lỗi thiết kế, mà là phá hoại. Tôi đã kiểm tra bản vẽ của Hứa Kiến trúc sư và nó là hoàn hảo. Lỗi nằm ở khâu vật liệu.”
“Phá hoại? Bằng chứng đâu?” Vương tổng đột ngột xuất hiện ở cửa, cười mỉa mai. “Đây là sự thiếu chuyên nghiệp. Thiết kế của Kiến Trúc Hứa Gia không phù hợp với nền đất yếu, đó là sự thật. Lục Thị nên chấm dứt hợp đồng và để Vương Phát chúng tôi tiếp quản, cứu vãn dự án.”
Thanh Mai đứng dậy, nhìn thẳng vào Vương tổng. “Thưa Vương tổng, tôi đảm bảo công thức thiết kế không sai. Sự cố vật liệu này chỉ ra một điều: ai đó đã biết chính xác điểm yếu của chúng tôi để tấn công. Và chỉ có một số ít người có thể tiếp cận công thức đó.”
Minh Hạo chen vào, bảo vệ Thanh Mai: “Hứa Kiến trúc sư và tôi sẽ làm việc xuyên đêm để phân tích vật liệu. Nếu phát hiện ra bất kỳ sự thay đổi tỉ lệ nào, tôi sẽ đưa toàn bộ nhà thầu phụ và những người liên quan ra pháp luật.”
Hội đồng quản trị miễn cưỡng cho họ 24 giờ.
4. Thức Trắng Đêm Tối
Trong phòng thí nghiệm nhỏ bé tại công trường, Thanh Mai và Minh Hạo bắt đầu công việc. Họ mặc áo choàng phòng thí nghiệm, khuôn mặt lấm lem bụi đất và sự mệt mỏi. Họ phải phá hủy phần móng đã sụp đổ để lấy mẫu vật liệu phân tích.
Họ làm việc trong im lặng. Minh Hạo giúp Thanh Mai vận hành máy quang phổ để xác định thành phần hóa học của polymer.
“Phải là 45% polymer cường lực, 55% vật liệu nền,” Thanh Mai lẩm bẩm, mắt dán vào màn hình máy tính.
Minh Hạo nhìn vào kết quả hiển thị: “Chỉ có 32.5%. Tỉ lệ polymer bị giảm 12.5% so với yêu cầu. Lô vật liệu đã bị thay thế hoặc pha loãng.”
Thanh Mai cảm thấy lạnh toát. Cô đã kiểm tra công thức kỹ lưỡng, nhưng cô lại quên mất khâu kiểm tra tỉ lệ cuối cùng tại hiện trường.
“Lục tổng, anh đã đúng. Đây là phá hoại có chủ đích, và kẻ phá hoại biết chính xác công thức của chúng ta,” Thanh Mai nói, giọng cô đầy run rẩy. “Bản thiết kế móng đã bị lộ.”
Minh Hạo nhìn cô, ánh mắt anh ta dịu dàng hơn, không còn sự chỉ trích.
“Đừng tự trách mình. Kẻ thù của chúng ta rất thông minh. Chúng đã tấn công vào điểm mà chúng ta ít ngờ tới nhất – sự tin tưởng. Nhưng bây giờ, chúng ta đã có bằng chứng thép. Phá hoại vật liệu là tội danh không thể chối cãi.”
Họ làm việc cho đến gần sáng. Khi cả hai đã hoàn thành báo cáo phân tích, Minh Hạo thấy Thanh Mai gục đầu trên bàn, kiệt sức. Anh nhẹ nhàng khoác chiếc áo khoác của mình lên vai cô.
Thanh Mai tỉnh dậy, thấy chiếc áo khoác của anh ta. Cô ngước nhìn Minh Hạo, anh ta đang ngồi đối diện, nhấp một ngụm cà phê.
“Cảm ơn ông,” cô nói khẽ.
“Tôi đã nói rồi, đây là rủi ro nhân sự. Cô ngủ thêm một lát đi. Tôi sẽ bảo vệ báo cáo này.”
Thanh Mai nhìn vào Minh Hạo. Ánh mắt anh ta ấm áp, không hề có sự giả tạo.
“Tôi tin ông, Lục tổng,” cô nói, cảm thấy trái tim mình rung động. “Tôi tin anh sẽ minh oan cho cha tôi, và bảo vệ dự án này.”
Minh Hạo đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra công trường tĩnh mịch.
“Tôi sẽ không làm cô thất vọng, Thanh Mai. Kẻ thù của cha tôi cũng là kẻ thù của tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra sự thật. Đây là lời hứa của tôi.”
Khoảnh khắc đó, lời hứa dưới ánh đèn phòng thí nghiệm mờ ảo, đã củng cố mối quan hệ giữa họ. Họ không chỉ là đồng minh trên thương trường, mà còn là hai người dựa vào nhau trong cơn bão.
5. Lý Thạch Đòi Hỏi Mới
Cùng lúc đó, Hứa Thanh Vy đang sống trong sự sợ hãi. Cô nhận được một tin nhắn từ Lý Thạch, kèm theo một bức ảnh chụp đống đổ nát ở công trường.
Lý Thạch: “Thiết kế Trụ Rỗng của chị cô đã thất bại. Sự cố này sẽ khiến Lục Thị mất hàng trăm tỷ. Cô đã làm rất tốt. Nhưng tôi cần một thứ quan trọng hơn. Tôi cần cô giúp tôi tiếp cận căn cứ dữ liệu cũ của Kiến Trúc Hứa Gia. Toàn bộ hồ sơ tài chính và hợp đồng mười năm trước. Tôi sẽ giúp cô có một suất học bổng toàn phần ở Milan.”
Thanh Vy hoảng loạn. Hồ sơ tài chính cũ. Đó là kho bí mật mà cha cô đã niêm phong. Cô biết nếu làm điều này, cô sẽ đẩy chị gái mình vào tình thế không thể cứu vãn. Nhưng sự cám dỗ của chuyến du học quá lớn, và cô đã lún quá sâu để có thể rút lui.
“Em xin lỗi, chị Mai. Đây là lần cuối cùng,” Thanh Vy tự nhủ, nước mắt chảy dài, chuẩn bị cho hành động phản bội cuối cùng.