kiến tạo nắng ấm

Chương 6: Minh Oan Trong Bão Tố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Trận Chiến Giải Trình

Ánh sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ phòng họp cao cấp của Lục Thị. Cuộc họp khẩn cấp do Hội đồng quản trị triệu tập đã bắt đầu. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Hứa Thanh Mai, mặc một bộ vest đen đơn giản nhưng sắc sảo, ngồi bên cạnh Lục Minh Hạo, trong tay là báo cáo phân tích vật liệu dày cộp.

Vương tổng của Vương Phát ngồi ở bàn đối diện, nhếch mép cười đắc thắng, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

“Tổng giám đốc Lục, 24 giờ đã hết,” Chủ tịch Hội đồng lên tiếng, giọng nói nghiêm khắc. “Sự cố sụp đổ trụ móng là một thất bại không thể chấp nhận. Chúng tôi cần lời giải thích thỏa đáng. Nếu không, hợp đồng với Kiến Trúc Hứa Gia sẽ bị hủy bỏ ngay lập tức.”

Minh Hạo đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng và kiên quyết. Anh ta không dùng lời nói, mà dùng bằng chứng.

“Thưa các vị, thất bại này không phải do thiết kế, cũng không phải do nền đất. Đây là một hành động phá hoại có chủ đích.”

Minh Hạo ra hiệu, và Thư ký Triệu bắt đầu phân phát báo cáo phân tích vật liệu. “Báo cáo này được lập dựa trên kết quả phân tích mẫu vật liệu tại trụ móng thứ bảy. Công thức thiết kế yêu cầu 45% polymer cường lực để đạt độ bền cần thiết cho ‘Trụ Rỗng’. Tuy nhiên, kết quả từ máy quang phổ cho thấy, tỉ lệ polymer thực tế chỉ đạt 32.5%. Sự chênh lệch 12.5% này đã khiến vật liệu không chịu được tải trọng thiết kế.”

Cả phòng họp xôn xao. Minh Hạo tiếp tục: “Chúng tôi đã xác định được nhà thầu phụ chịu trách nhiệm cung cấp lô vật liệu đó. Và họ không thể giải thích được sự chênh lệch này.”

Vương tổng, người đang bị chặn họng, cười khẩy: “Minh Hạo, đây chỉ là sự tắc trách trong quản lý nhà thầu. Anh đang cố tình biến lỗi của mình thành một âm mưu. Anh không thể chứng minh ai đã làm điều đó.”

“Tôi có thể,” Thanh Mai đột ngột lên tiếng, ánh mắt cô sắc lạnh như dao. “Công thức pha trộn polymer cho thiết kế ‘Trụ Rỗng’ là tài liệu mật của Kiến Trúc Hứa Gia, chỉ có tôi và Tổng giám đốc Lục được tiếp cận. Việc phá hoại vật liệu chính xác bằng cách giảm tỉ lệ này cho thấy kẻ phá hoại đã biết rõ công thức và điểm yếu của nó. Đây không phải là hành động ngẫu nhiên, đây là hành động được hướng dẫn từ trên xuống.”

Minh Hạo tiếp lời: “Tôi đã yêu cầu Bộ phận Pháp lý lập hồ sơ khởi kiện nhà thầu phụ và tất cả những người liên quan về tội phá hoại tài sản và vi phạm hợp đồng nghiêm trọng. Nếu có bất kỳ ai trong Hội đồng quản trị hay đối thủ cạnh tranh nào cố gắng can thiệp vào quá trình điều tra này, tôi sẽ coi đó là hành vi cản trở pháp lý và sẽ xử lý theo luật pháp.”

Lời đe dọa trực diện này của Minh Hạo khiến cả phòng họp im lặng. Hội đồng quản trị không muốn dính líu đến một vụ kiện hình sự lớn. Cuối cùng, Chủ tịch Hội đồng tuyên bố: “Chúng tôi chấp nhận lời giải thích của Tổng giám đốc Lục. Tuy nhiên, Kiến Trúc Hứa Gia phải chịu mọi chi phí khắc phục và tái thử nghiệm.”

Minh Hạo chiến thắng. Liên minh của họ đã vượt qua thử thách đầu tiên. Vương tổng rời đi với khuôn mặt tối sầm, biết rằng kế hoạch của hắn đã bị chặn đứng.

2. Kho Dữ Liệu Bị Mở Khóa

Trong khi Minh Hạo và Thanh Mai đang chiến đấu trên thương trường, Thanh Vy đã hành động.

Theo yêu cầu của Lý Thạch, Thanh Vy phải tiếp cận căn phòng kho chứa hồ sơ cũ của Kiến Trúc Hứa Gia tại tầng hầm của trụ sở Lục Thị. Căn phòng này đã được cha Thanh Mai niêm phong mười năm trước và chỉ có cô bé là người duy nhất nắm giữ mật mã cũ.

Đó là đêm thứ Bảy. Thanh Mai đang ở công trường giám sát việc niêm phong vật liệu mới, còn Minh Hạo đang bận rộn với các cuộc họp khẩn. Thanh Vy nhân cơ hội này lẻn vào trụ sở Lục Thị, sử dụng thẻ ra vào được cấp cho nhân viên Hứa Gia.

Kho dữ liệu nằm sâu dưới tầng hầm, lạnh lẽo và phủ đầy bụi. Thanh Vy run rẩy mở khóa cánh cửa kim loại nặng nề. Mật mã cũ của cha cô, là ngày sinh nhật của Bé An.

Bên trong là hàng trăm thùng carton chứa đựng lịch sử của Kiến Trúc Hứa Gia. Thanh Vy tìm thấy chiếc két sắt nhỏ, nơi cha cô đã cất giữ những hồ sơ mật nhất. Chiếc két sắt này được ngụy trang khéo léo sau một chồng bản vẽ cũ.

Cô mở két. Bên trong là một tập hồ sơ tài chính dày cộp và các hợp đồng đã ngả màu. Chính xác là những gì Lý Thạch cần. Khi cô lật giở những trang giấy, Thanh Vy thấy tên cha mình, tên cha Minh Hạo, và tên Vương tổng xuất hiện nhiều lần trong các giao dịch phức tạp, kèm theo nhiều ghi chú tay của cha cô.

Cô cảm thấy tội lỗi dâng trào. Đây không chỉ là tài liệu công ty, đây là bí mật đã chôn vùi hai mạng người và làm tan vỡ hai gia đình. Cô hiểu, việc cô làm không chỉ giúp cô du học, mà đang đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp và cả gia đình nhỏ của chị gái.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang.

Cộp cộp cộp.

Tim Thanh Vy đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vội vàng chụp lại toàn bộ tài liệu bằng điện thoại, nhét chúng vào túi xách và đóng két sắt lại.

“Ai đó?” một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Thanh Vy nhận ra đó là giọng của Minh Hạo. Anh ta vừa kết thúc cuộc họp và đã quyết định đích thân đi kiểm tra kho chứa hồ sơ cũ mà không báo trước.

Thanh Vy trốn sau một giá đựng tài liệu cao. Minh Hạo bước vào, bật đèn. Ánh đèn neon nhấp nháy chiếu rõ căn phòng bụi bặm. Anh ta đi thẳng đến khu vực chứa tài liệu tài chính.

Minh Hạo dừng lại trước chiếc két sắt. Anh ta kiểm tra dấu niêm phong. Thanh Vy nín thở. Dấu niêm phong vẫn còn nguyên vẹn, vì nó là một dấu niêm phong vật lý cũ và Thanh Vy đã cẩn thận không làm hỏng nó.

Minh Hạo nhíu mày. Anh ta có cảm giác bất an. Anh ta chưa bao giờ tin tưởng vào hệ thống bảo mật cũ này. Anh ta rút điện thoại ra, gọi cho đội an ninh.

Thanh Vy nhân cơ hội Minh Hạo quay lưng lại để nói chuyện điện thoại, lén lút lẻn ra khỏi phòng. Cô chạy hết tốc lực lên cầu thang, nước mắt chảy dài vì sự sợ hãi và hối hận. Cô đã vượt qua ranh giới.

3. Khoảnh Khắc Của Sự Thật

Sau chiến thắng tại cuộc họp và giải trình, Minh Hạo và Thanh Mai quay lại công trường để giám sát việc khởi động lại quá trình thử nghiệm.

Đêm đã về khuya. Cả hai ngồi trên thùng container, chia sẻ một hộp mì gói nóng hổi – bữa tối đầu tiên của họ sau 36 giờ căng thẳng.

“Chúng ta đã thắng trận đầu tiên,” Thanh Mai nói, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. “Nhưng Vương tổng sẽ không bỏ cuộc.”

Minh Hạo nhìn cô, ánh mắt anh ta không còn sự lạnh lùng thường thấy, mà có một sự dịu dàng hiếm hoi. “Cô biết không, Hứa Kiến trúc sư, tôi đã từng nghĩ cô yếu đuối. Giống như cha cô. Tôi đã nghĩ cô sẽ khóc lóc, cầu xin, hoặc bỏ cuộc. Nhưng cô không làm vậy. Cô chỉ dùng bằng chứng để chiến đấu.”

“Tôi không còn gì để mất,” Thanh Mai đáp. “Cha tôi đã để lại cho tôi cái tên Hứa Gia và trách nhiệm chứng minh nó không phải là cái tên của kẻ lừa đảo. Đó là tất cả những gì tôi có.”

Minh Hạo đặt bát mì xuống. “Tôi cũng vậy. Tôi đã sống mười năm với ý nghĩ rằng cha tôi chết vì bị phản bội. Nỗi hận thù là động lực duy nhất của tôi. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy mảnh giấy đó, và nhìn thấy cách cô chiến đấu, tôi nhận ra mình đã bám víu vào một niềm tin sai lầm.”

Anh ta hít một hơi sâu. “Thật ra, trước khi cha tôi mất, ông ấy đã nói với tôi, ‘Thằng bé, đừng bao giờ để lòng thù hận kiểm soát con. Hãy tìm ra sự thật, nhưng bằng trái tim nhân hậu.’ Tôi đã không làm theo. Cho đến khi gặp cô.”

Thanh Mai nhìn vào đôi mắt anh ta. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy một Lục Minh Hạo rất khác – một người đàn ông chất chứa nỗi đau và sự cô đơn.

“Tôi xin lỗi vì những hiểu lầm đã qua, Lục tổng,” Thanh Mai nói. “Tôi biết anh cũng đã chịu đựng rất nhiều.”

Minh Hạo đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối bời trên trán cô. Hành động đó mang tính động viên và bảo vệ hơn là lãng mạn, nhưng nó khiến trái tim Thanh Mai đập nhanh hơn.

“Hãy gọi tôi là Minh Hạo,” anh ta nói, giọng nói ấm áp. “Tôi không muốn chúng ta bị ngăn cách bởi những danh xưng và thù hận cũ nữa. Tôi cần cô tin tôi, Thanh Mai. Không phải Tổng giám đốc Lục, mà là Minh Hạo.”

“Minh Hạo,” Thanh Mai lặp lại, cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể. Mối quan hệ của họ đã chính thức vượt qua ranh giới công việc.

4. Bằng Chứng Cuối Cùng

Trở về nhà sau đêm khuya mệt mỏi, Thanh Mai thấy Thanh Vy đã ngủ say trên ghế sofa, ôm chặt chiếc túi xách.

Thanh Mai nhẹ nhàng cởi giày cho em gái, nhưng ánh mắt cô dừng lại ở chiếc điện thoại của Thanh Vy, đang nằm dưới đất. Cô nhặt lên, và một tin nhắn từ một số lạ hiện lên:

Số Lạ (Lý Thạch): “Gửi tài liệu cho tôi. Tấm vé Milan của cô đã được xác nhận. Cô đã làm tốt, ‘người giao hàng nhỏ’.”

Thanh Mai cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô vội vàng mở điện thoại Thanh Vy, lòng cô đau đớn đến tận cùng. Trong thư viện ảnh, cô thấy hàng loạt bức ảnh chụp hồ sơ cũ, tài liệu tài chính của Kiến Trúc Hứa Gia, và kinh hoàng hơn, là hình ảnh trụ móng bị sụp đổ ở công trường.

Nước mắt Thanh Mai rơi xuống màn hình điện thoại. Không phải kẻ thù bên ngoài, mà chính em gái cô, người mà cô yêu thương và bảo vệ bằng mọi giá, lại là kẻ đã phản bội.

Cô lập tức gọi cho Minh Hạo, giọng nói nghẹn ngào.

“Minh Hạo… Anh phải đến ngay. Tôi đã tìm thấy kẻ phá hoại… Hồ sơ mật đã bị lộ. Và… và đó là Thanh Vy.”

Minh Hạo đến ngay lập tức. Sau khi xem bằng chứng trên điện thoại của Thanh Vy, khuôn mặt anh ta tối sầm.

“Tôi đã nghi ngờ từ lâu, nhưng tôi không dám tin,” Minh Hạo nói. “Hồ sơ đã bị chụp lại. Vương tổng sẽ dùng nó để tấn công chúng ta, không phải là móng, mà là bằng chứng tài chính. Chúng ta phải hành động trước khi hắn ta công bố nó.”

Thanh Mai ôm mặt khóc nức nở. “Em ấy còn quá trẻ… bị lợi dụng. Nhưng không thể tha thứ được.”

Minh Hạo đặt tay lên vai cô. “Đừng khóc. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với việc này. Cô đã chiến đấu rất lâu. Hãy để tôi giúp cô bảo vệ gia đình mình.”

Minh Hạo biết, đây là cơ hội cuối cùng để anh ta chứng minh lòng trung thành của mình với Thanh Mai, và cũng là cơ hội để anh ta sử dụng chính hồ sơ bị đánh cắp này để đặt bẫy Vương tổng. Màn kịch lớn nhất sắp bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×