1. Bình Minh Của Sự Thấu Hiểu
Ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sáng chiếu vào căn hộ, xua tan đi bóng đêm khủng hoảng của ngày hôm trước. Thanh Mai thức giấc trong vòng tay ấm áp của Lục Minh Hạo. Đã lâu lắm rồi cô mới ngủ một giấc sâu và bình yên đến thế. Mười năm gánh nặng bỗng chốc được giải phóng, thay thế bằng sự nhẹ nhõm và một niềm hy vọng mong manh.
Minh Hạo đang nhìn cô, ánh mắt anh ta không còn là sự sắc lạnh của một tổng giám đốc, mà là sự dịu dàng và che chở của một người đàn ông yêu thương.
“Chào buổi sáng, Kiến trúc sư Hứa,” Minh Hạo thì thầm, nụ cười hiếm hoi nở trên môi.
“Chào buổi sáng, Lục tổng… à, Minh Hạo,” Thanh Mai mỉm cười, cảm thấy ngượng ngùng một cách đáng yêu.
Họ hôn nhau, nụ hôn không còn vội vã như đêm qua, mà sâu lắng, chứa đựng lời xin lỗi, sự tha thứ, và lời hứa hẹn không lời.
“Hôm nay là một khởi đầu mới,” Thanh Mai nói, dựa vào vai anh. “Nhưng chúng ta có một vấn đề lớn cần giải quyết.”
“Bé An,” Minh Hạo hiểu ngay. “Và Thanh Vy.”
Họ cùng nhau ngồi dậy. Thanh Vy đã được cảnh sát đưa về nhà an toàn sau khi Minh Hạo can thiệp, nhưng cô bé vẫn tự nhốt mình trong phòng, không dám nhìn mặt chị.
Việc đầu tiên là đối mặt với Bé An. Cô bé tỉnh dậy, thấy Minh Hạo đang ngồi cạnh mẹ, vẻ mặt cảnh giác.
“Chú Hạo,” Bé An khẽ gọi, ôm chặt gấu bông. “Chú… chú không giận mẹ con nữa ạ?”
Thanh Mai nắm lấy tay con gái, giọng nói dịu dàng. “An, con nhớ hôm trước mẹ nói chú Hạo là người tốt không? Hôm qua, chú Hạo đã giúp mẹ và bà ngoại minh oan cho ông ngoại. Chú ấy là người hùng của chúng ta.”
Minh Hạo ngồi xuống sàn, ngang tầm mắt với cô bé. Anh ta đưa ra mô hình chiếc máy bay nhỏ màu đỏ (mà Bé An từng ước mơ). “An, chú đã từng hiểu lầm mẹ con, cũng giống như chú hiểu lầm ba chú. Nhưng bây giờ, chú đã tìm ra sự thật. Chú và mẹ con không còn đối đầu nữa. Chúng chú đã quyết định, cùng nhau kiến tạo một ngôi nhà mới cho con. Có mẹ, có chú, và có em Vy nữa.”
Bé An vẫn im lặng, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô bé đã chạm vào chiếc máy bay. Minh Hạo không ép buộc. Anh chỉ đơn giản đặt chiếc máy bay vào tay cô bé.
“Con nhớ bức tranh Nắng Ấm của con không? Chú và mẹ con đang xây tòa nhà đó. Chú muốn con giúp chú hoàn thành nó. Giống như con đã giúp mẹ con tìm thấy niềm tin.”
Sự chân thành và kiên nhẫn của Minh Hạo đã lay động Bé An. Cô bé nhìn Minh Hạo, rồi nhìn Thanh Mai. Cuối cùng, cô bé gật đầu.
“Dạ… Con sẽ giúp chú.”
Khoảnh khắc đó, Minh Hạo biết rằng anh đã giành được một vị trí đặc biệt trong trái tim cô bé. Bé An đã gọi anh là “Chú” với một sự tin tưởng hoàn toàn.
2. Lời Chia Tay Tại Sân Bay
Thanh Vy vẫn cần thời gian để đối diện với sai lầm của mình, nhưng tấm vé du học đã được lên lịch. Minh Hạo đã sử dụng ảnh hưởng của mình để đảm bảo rằng cô bé sẽ không bị đưa vào danh sách truy tố, nhưng việc cô bé chấp nhận du học bằng nỗ lực của chính Thanh Mai là một hình phạt tinh thần cần thiết.
Tại sân bay, không có tiếng khóc gào, chỉ có sự im lặng đầy nước mắt.
Thanh Mai ôm chặt em gái. “Chị biết em sợ hãi. Nhưng chị muốn em nhớ, cuộc đời không kết thúc ở đây. Em đã mắc lỗi, nhưng chị đã tha thứ. Và điều quan trọng là em đã học được bài học về sự trung thực.”
“Chị Mai, em xin lỗi… Em đã hủy hoại tất cả. Em không xứng đáng với những gì chị đã làm cho em,” Thanh Vy nức nở.
“Em xứng đáng với một khởi đầu mới,” Thanh Mai nói, lau nước mắt cho em gái. “Học ở Milan, sống thật tốt. Và hãy nhớ, thành công lớn nhất không phải là danh vọng, mà là sự bình yên trong tâm hồn. Hãy tạo dựng cuộc đời em bằng sự trung thực, Vy. Chị và Bé An sẽ đợi em trở về.”
Thanh Vy nhìn sang Minh Hạo, người đang đứng cách đó một khoảng, giữ khoảng cách để họ có không gian riêng.
“Anh Minh Hạo… em cảm ơn anh. Anh đã cứu em. Em sẽ không bao giờ quên.”
Minh Hạo tiến lại gần, đặt tay lên vai cô bé. “Hãy sống xứng đáng với sự hi sinh của chị cô. Trở thành một người tốt, Kiến trúc sư Vy. Đó là cách duy nhất để cô trả ơn.”
Thanh Vy gật đầu, ôm chị lần cuối, rồi quay bước về phía cổng kiểm soát. Sự ra đi của Thanh Vy là sự khép lại hoàn toàn của quá khứ đen tối, để lại không gian cho những điều mới mẻ và trong sạch.
Thanh Mai dựa vào Minh Hạo, nhìn theo bóng em gái khuất dần.
“Cảm ơn anh, Minh Hạo. Anh đã cứu gia đình tôi.”
“Chúng ta là một gia đình, Thanh Mai,” Minh Hạo sửa lại. “Và tôi sẽ bảo vệ gia đình này.”
3. Kiến Tạo Tương Lai
Trở lại Lục Thị, Minh Hạo thực hiện một quyết định táo bạo. Anh ta thành lập một công ty con mới dưới trướng Lục Thị, đặt tên là Kiến Tạo Nắng Ấm. Mục đích là chuyên trách các dự án phát triển bền vững và nhân văn, khởi đầu bằng chính dự án Thành Phố Xanh.
Thanh Mai được bổ nhiệm làm Giám đốc Điều hành kiêm Kiến trúc sư trưởng của Kiến Tạo Nắng Ấm. Đây là sự công nhận tuyệt đối cho tài năng và danh dự của cô, không chỉ là một vị trí làm công ăn lương. Minh Hạo đã thực hiện lời hứa khôi phục Kiến Trúc Hứa Gia theo một cách hoàn hảo hơn.
“Tôi muốn cô điều hành nó,” Minh Hạo nói trong văn phòng mới của cô. “Đây là tài sản của cô, Thanh Mai. Cô đã xây dựng nó bằng mồ hôi và nước mắt. Tôi chỉ là nhà đầu tư. Tôi muốn cô đứng trên đôi chân của mình, và đứng ngang hàng với tôi.”
Thanh Mai xúc động. “Minh Hạo, anh không chỉ trả lại danh dự cho cha tôi, mà còn trả lại cho tôi chính mình.”
“Vậy thì,” Minh Hạo mỉm cười, lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ từ túi áo vest. Anh quỳ một chân xuống sàn nhà công trường mới, mặc dù vẫn đang mặc vest.
“Tôi không muốn chỉ là đối tác kinh doanh hay đồng minh nữa. Tôi đã sống mười năm trong hận thù và cô độc. Giờ tôi đã tìm thấy ánh sáng, tìm thấy mục đích sống. Thanh Mai, hãy làm bạn đời của tôi. Hãy cùng nhau xây dựng không chỉ Thành Phố Xanh này, mà còn là gia đình của chúng ta, nơi có Bé An, và sau này là Thanh Vy trở về. Hãy kết hôn với tôi.”
Thanh Mai nhìn chiếc nhẫn kim cương đơn giản nhưng rực rỡ dưới ánh nắng. Nước mắt cô chảy dài. Đây là khoảnh khắc cô đã chờ đợi, nhưng cũng là khoảnh khắc cô sợ hãi nhất.
“Minh Hạo… Em…”
Cô đứng dậy, lùi lại một bước. “Minh Hạo, em yêu anh. Nhưng em… em sợ. Sợ rằng hạnh phúc này sẽ tan vỡ. Sợ rằng em không đủ sức gánh vác cả anh, cả Kiến Tạo Nắng Ấm, và cả Bé An.”
“Cô sợ mất mát,” Minh Hạo đứng dậy, ôm lấy cô. “Và tôi cũng vậy. Tôi sợ một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ tôi, giống như cách cha tôi đã rời bỏ tôi. Nhưng chúng ta không thể để nỗi sợ hãi định đoạt tương lai. Hạnh phúc không phải là không có rủi ro, mà là cùng nhau đối mặt với nó. Hãy để tôi là nền móng của em, và em là kiến trúc tuyệt vời của cuộc đời tôi.”
“Cho em thời gian,” Thanh Mai thì thầm. “Em muốn hoàn thành giai đoạn đổ móng đầu tiên của dự án. Em muốn chắc chắn rằng, khi em nói Vâng, em đang đứng trên nền móng vững chắc của chính mình.”
Minh Hạo hôn lên trán cô. “Tôi sẽ chờ. Và tôi sẽ cùng em đổ móng.”
4. Trụ Móng Của Tương Lai
Lời hứa của Thanh Mai đã trở thành động lực. Một tuần sau, buổi đổ móng trụ chính của Tòa Tháp Sinh Thái diễn ra. Đây là lần đầu tiên họ sử dụng chính thức thiết kế Trụ Rỗng đã được cải tiến, cùng với vật liệu polymer đã được kiểm soát chất lượng tuyệt đối.
Thanh Mai và Minh Hạo đứng trên bục quan sát, bên cạnh là một màn hình hiển thị trực tiếp dữ liệu cảm biến áp suất. Không khí căng thẳng nhưng đầy niềm tin.
Khi bê tông polymer bắt đầu được bơm vào móng, Thanh Mai nhắm mắt lại, tưởng tượng đến cha cô và cha Minh Hạo đang mỉm cười.
Minh Hạo nắm chặt tay cô. “Sẽ ổn thôi. Thiết kế này là sự kết hợp của hai người họ. Nó không thể sụp đổ.”
Sau 12 giờ làm việc liên tục, trụ móng đầu tiên đã hoàn thành và đạt độ nén tối đa theo yêu cầu. Dữ liệu cảm biến hoàn toàn ổn định. Dự án đã vượt qua thử thách lớn nhất.
Thanh Mai quay sang Minh Hạo, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc. “Chúng ta đã làm được, Minh Hạo.”
Họ ôm nhau. Khoảnh khắc này, nó không chỉ là thành công chuyên môn, mà còn là sự chữa lành vết thương quá khứ.
“Ngày mai,” Minh Hạo nói, nhìn vào ánh mắt cô. “Tôi muốn cô cùng tôi đến thăm mẹ cô, và chính thức xin phép bà.”
5. Bữa Cơm Đoàn Viên và Lời Đồng Ý
Buổi tối hôm đó, họ có một bữa cơm ấm cúng tại căn hộ nhỏ của Thanh Mai. Mẹ Thanh Mai, người đã hồi phục sau cú sốc, đã chuẩn bị một bữa ăn truyền thống. Bé An, ngồi giữa Thanh Mai và Minh Hạo, cười rạng rỡ khi kể về chiếc máy bay đồ chơi mới của mình.
Minh Hạo, với sự tôn trọng và chân thành, đã chính thức nói chuyện với mẹ Thanh Mai.
“Thưa bác, cháu biết mười năm qua, vì hiểu lầm, cháu đã gây ra nhiều đau khổ cho mẹ con Thanh Mai. Cháu xin lỗi. Cháu đến đây không chỉ để xin lỗi, mà còn để xin phép bác. Cháu muốn được chăm sóc Thanh Mai và Bé An suốt quãng đời còn lại. Cháu sẽ bù đắp tất cả những gì đã mất.”
Mẹ Thanh Mai nhìn anh, rồi nhìn con gái. Bà thấy sự thật lòng và tình yêu trong ánh mắt của Minh Hạo.
“Minh Hạo,” bà nói, giọng dịu dàng. “Bác đã nhìn thấy cháu chiến đấu vì con gái bác. Bác thấy cháu đã làm tất cả để trả lại danh dự cho gia đình này. Bác tin cháu. Cháu hãy yêu thương con bé, bảo vệ nó và An. Đó là tất cả những gì bác cần.”
Bà nắm tay Minh Hạo, chính thức chấp nhận anh.
Thanh Mai nhìn cảnh tượng đó, mọi rào cản trong lòng cô cuối cùng cũng sụp đổ. Cô không còn sợ hãi nữa. Tình yêu và sự bảo vệ của Minh Hạo, sự chấp nhận của mẹ cô, và nụ cười rạng rỡ của Bé An đã cho cô sức mạnh.
Khi Minh Hạo đưa Thanh Mai ra ngoài hành lang, anh ta lại rút chiếc hộp nhẫn ra.
“Đã đến lúc rồi chứ, Kiến trúc sư Hứa?”
Thanh Mai không để anh ta kịp quỳ xuống. Cô ôm lấy anh thật chặt, nụ hôn nồng nhiệt và dứt khoát.
“Vâng, Minh Hạo. Em đồng ý.”
Nụ hôn kéo dài dưới ánh trăng. Đó là nụ hôn của một người đã tìm thấy bến đỗ, của một người đã sẵn sàng kiến tạo nên một Tổ Ấm Dưới Ánh Nắng Mới. Cuộc chiến đã kết thúc, và hành trình hạnh phúc của họ chính thức bắt đầu.