1. Chuyển Nhà và Điều Chỉnh
Ba tuần sau khi Vương tổng bị bắt giữ và danh dự được khôi phục, Thanh Mai và Minh Hạo đã quyết định chuyển đến một căn hộ penthouse mới. Căn hộ này nằm trong khu phức hợp cao cấp của Lục Thị, có không gian rộng rãi và tầm nhìn bao quát thành phố, mang ý nghĩa như một biểu tượng cho sự khởi đầu mới của họ.
Quá trình chuyển nhà diễn ra nhanh chóng, nhưng việc hòa hợp không gian sống thì không hề dễ dàng. Thanh Mai mang theo sự đơn giản và gọn gàng quen thuộc, còn Minh Hạo mang theo sự xa xỉ và đôi khi là sự lạnh lẽo của người sống độc thân lâu năm.
Bé An là người khó thích nghi nhất. Cô bé nhớ căn phòng cũ nhỏ bé, nơi cô cảm thấy an toàn với mẹ. Đêm đầu tiên, Bé An khóc thút thít trong phòng mình.
Thanh Mai vội vàng chạy đến, ôm con. Minh Hạo cũng đi theo, đứng ở cửa với vẻ bối rối. Anh chưa từng phải đối diện với nỗi sợ hãi thuần túy, trẻ thơ như thế này.
“An, sao con khóc?” Thanh Mai nhẹ nhàng hỏi.
“Con… con không ngủ được,” Bé An thút thít. “Phòng này rộng quá. Nó không có mùi của nhà mình.”
Thanh Mai nhìn Minh Hạo, ánh mắt cô đầy bất lực. Minh Hạo im lặng một lúc, rồi bước vào. Anh ta không nói những lời an ủi sáo rỗng. Anh ta đi đến góc phòng, bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, hình một con gấu trúc đáng yêu mà anh đã mua mà không nói với ai.
Sau đó, anh ta ngồi xuống sàn, rút điện thoại ra. “An, chú kể cho con nghe một câu chuyện nhé? Về một cậu bé cũng rất sợ bóng tối, nhưng lại phải ngủ trong một tòa nhà khổng lồ.”
Minh Hạo bắt đầu kể một câu chuyện tự bịa ra về thời thơ ấu của chính mình, khi anh bị gửi đến trường nội trú ở nước ngoài sau cái chết của cha. Anh kể về sự cô đơn, về căn phòng lớn và lạnh lẽo, và cách anh tự trấn an mình bằng cách tưởng tượng ra một người bạn gấu trúc canh gác.
Thanh Mai ngạc nhiên nhìn anh. Đó là lần đầu tiên Minh Hạo mở lòng về những tổn thương sâu sắc của mình. Bé An chăm chú lắng nghe, cô bé cảm nhận được sự đồng cảm từ người lớn này.
Khi câu chuyện kết thúc, Minh Hạo đứng dậy. “Ngôi nhà này rộng lớn, nhưng nó sẽ có ‘mùi’ của mình khi con lấp đầy nó bằng tiếng cười. Chú không giận mẹ con nữa, chú yêu mẹ con. Và chú muốn yêu cả con nữa. Chú muốn chúng ta cùng nhau tạo ra mùi hương đó.”
Bé An nhìn anh, rồi khẽ nói: “Vậy chú… chú ngủ ở đây được không ạ? Một đêm thôi.”
Thanh Mai định từ chối, nhưng Minh Hạo đã nhanh chóng đồng ý. “Tất nhiên rồi, Kiến trúc sư An. Đêm nay, chú sẽ canh gác cho con và gấu trúc của chú.”
Anh ta nằm xuống chiếc sofa nhỏ trong phòng. Bé An ôm lấy Thanh Mai, nhưng đôi mắt cô bé nhìn về phía Minh Hạo. Cuối cùng, cô bé chìm vào giấc ngủ. Đêm đó, Thanh Mai biết rằng Minh Hạo không chỉ là người yêu, mà còn là người cha mà Bé An cần: một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng sẵn sàng thể hiện sự tổn thương.
2. Cân Bằng Công Việc và Gia Đình
Công ty con "Kiến Tạo Nắng Ấm" dưới sự lãnh đạo của Thanh Mai đã hoạt động hết công suất. Dự án Thành Phố Xanh bước vào giai đoạn xây dựng thân tháp, và mọi người đều làm việc với niềm tự hào to lớn.
Tuy nhiên, áp lực kinh doanh không bao giờ kết thúc. Một tập đoàn đối thủ cũ, Hồng Phúc, đã tung ra một chiến dịch truyền thông tiêu cực, tập trung vào lịch sử "biển thủ" đã được minh oan của Kiến Trúc Hứa Gia và Lục Thị, cố gắng gieo rắc nghi ngờ vào tính minh bạch của dự án.
Điều này gây ảnh hưởng đến việc thu hút vốn đầu tư vòng hai. Thanh Mai bị áp lực phải bảo vệ danh dự một lần nữa.
Minh Hạo nhận thấy Thanh Mai đang trở nên căng thẳng và làm việc quá sức. Một buổi tối, Thanh Mai trở về nhà lúc 10 giờ đêm, kiệt sức và thất vọng.
“Em đã cố gắng giải trình, Minh Hạo,” cô nói, gục xuống ghế sofa. “Nhưng họ chỉ muốn tin vào những điều tiêu cực. Em sợ lịch sử sẽ lặp lại. Sợ rằng em sẽ làm anh thất vọng.”
Minh Hạo ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô. “Nhìn anh này, Thanh Mai. Em đã nói Vâng với anh. Em đã cùng anh chiến đấu với Vương tổng. Em nghĩ anh sẽ để em chiến đấu một mình vì mấy tin đồn vớ vẩn này sao?”
“Nhưng em là Giám đốc Điều hành. Em phải chịu trách nhiệm.”
“Và anh là người yêu em, là nhà đầu tư chính. Chúng ta là một đội,” Minh Hạo khẳng định. “Kinh doanh không phải là chiến thắng trong mọi cuộc tranh luận, mà là chiến thắng trên thực tế.”
Minh Hạo đã đưa ra giải pháp quyết đoán: Thay vì chỉ giải trình bằng lời nói, anh ta tổ chức một sự kiện công khai: "Ngày Hội Minh Bạch" ngay tại công trường Thành Phố Xanh.
Trong sự kiện này, Minh Hạo và Thanh Mai đã mời các nhà đầu tư và truyền thông đến tận nơi, xem xét quy trình kiểm tra chất lượng vật liệu được giám sát 24/7 bằng công nghệ AI, xem báo cáo tài chính được công khai minh bạch hàng tuần, và đặc biệt, họ mời Bé An đến vẽ một bức tranh Nắng Ấm ngay tại nền móng tòa tháp.
“Dự án này được xây dựng trên tình yêu, trên niềm tin vào tương lai. Chúng tôi không giấu bất cứ điều gì,” Thanh Mai tuyên bố trong sự kiện, đứng cạnh Minh Hạo và Bé An. “Nếu các vị tin vào sự thật và sự minh bạch, hãy đầu tư vào tương lai của thế hệ con cháu chúng ta. Nếu các vị tin vào tin đồn, thì không có lời giải trình nào là đủ.”
Hành động dứt khoát và sự minh bạch hoàn toàn đã lấy lại lòng tin. Chiến dịch truyền thông tiêu cực của Hồng Phúc thất bại thảm hại. Thanh Mai nhận ra, làm việc với Minh Hạo không chỉ là hợp tác, mà là sự bổ sung hoàn hảo: cô có tài năng và đạo đức nghề nghiệp, anh có sự quyết đoán và nguồn lực để bảo vệ nó.
3. Bóng Hình Quá Khứ và Hộp Kỷ Vật
Cuộc sống riêng tư của Minh Hạo dường như đã khép lại quá khứ, nhưng một lá thư từ luật sư đã làm dấy lên một nỗi lo lắng mới: Mẹ của Minh Hạo, người đã bỏ đi mười năm trước, đang tìm cách liên lạc.
Minh Hạo nhận được tin này khi đang làm việc. Khuôn mặt anh ta trở nên lạnh lùng như tảng băng. Anh ta không hề trả lời.
Thanh Mai vô tình đọc được email khi đang dùng máy tính chung của anh. Cô lo lắng.
“Minh Hạo, mẹ anh muốn liên lạc. Anh không nên lảng tránh mãi,” Thanh Mai nhẹ nhàng nói vào buổi tối.
“Bà ấy không phải là mẹ tôi,” Minh Hạo đáp cụt lủn. “Bà ấy đã chọn rời bỏ gia đình và cha tôi khi ông cần bà nhất. Tôi đã chết đối với bà ấy.”
“Mười năm là một thời gian dài, Minh Hạo. Anh đã trải qua nỗi đau mất cha. Bà ấy cũng có nỗi đau của riêng mình. Có thể bà ấy có lý do,” Thanh Mai cố gắng thuyết phục.
“Lý do gì có thể biện minh cho việc bỏ rơi con mình?” Anh ta đứng dậy, quay lưng lại với cô. Mặc dù đã tha thứ cho Thanh Mai, nhưng vết thương từ người mẹ bỏ rơi vẫn còn rất sâu.
Thanh Mai không tranh cãi. Cô biết, đây là một vết thương cần sự chữa lành từ bên trong. Cô đi đến thư phòng của anh, nơi anh lưu giữ một chiếc hộp gỗ sồi nhỏ chứa những kỷ vật cũ.
Cô lấy chiếc hộp ra, đặt lên bàn làm việc. “Anh không cần phải tha thứ cho bà ấy ngay lập tức, Minh Hạo. Nhưng anh nên xem những thứ này.”
Trong chiếc hộp là những bức ảnh cũ của gia đình Minh Hạo, một chiếc đồng hồ đeo tay của cha anh, và một chiếc khăn tay thêu chữ cái M.
Dưới đáy hộp, Thanh Mai tìm thấy một chiếc thẻ nhớ USB cũ, được dán kín. Cô cắm nó vào máy tính. Trong đó là một đoạn video ngắn được quay bằng điện thoại cũ.
Đó là cha của Minh Hạo, ngồi trong bệnh viện, gầy yếu nhưng mỉm cười.
Cha Minh Hạo: “Minh Hạo con trai, nếu con xem được video này, có lẽ cha đã không còn. Con đừng giận mẹ con. Mẹ con bị ung thư, bà ấy không muốn con nhìn thấy mình tàn tạ, không muốn con phải đau khổ hai lần. Cha đã bảo bà ấy đi, đi để tìm cách chữa trị, đi để sống, dù là một mình. Hận thù là điều dễ nhất, nhưng tình yêu mới là điều khó nhất. Con hãy tha thứ cho bà ấy, và cho người con yêu, dù người đó là ai đi nữa.”
Đoạn video kết thúc. Căn phòng chìm trong sự im lặng tuyệt đối. Minh Hạo đứng chết lặng. Anh ta đã sống mười năm với một niềm tin sai lầm, nuôi dưỡng sự hận thù đối với người mẹ mà anh ta nghĩ đã bỏ rơi mình.
Nước mắt anh ta chảy dài, lần đầu tiên sau mười năm. Thanh Mai ôm lấy anh từ phía sau, không nói một lời nào.
“Anh… anh là một kẻ ngốc,” Minh Hạo nức nở. “Anh đã hận bà ấy… hận suốt mười năm.”
“Anh không phải là kẻ ngốc, Minh Hạo. Anh là người bị tổn thương,” Thanh Mai thì thầm. “Và bây giờ, anh đã biết sự thật. Anh sẽ làm gì?”
Minh Hạo lau nước mắt, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm đến tận cùng. “Anh sẽ tìm bà ấy. Không phải vì trách nhiệm, mà vì tình yêu.”
4. Lời Hứa Bên Cửa Sổ
Sự thật về mẹ Minh Hạo không chỉ giải quyết một vết thương cũ mà còn củng cố niềm tin giữa Minh Hạo và Thanh Mai. Họ hiểu rằng, sự thật luôn cần được tìm ra, dù đôi khi nó rất đau đớn.
Sau đêm đó, Minh Hạo không còn sự lạnh lùng nào nữa. Anh ta trở nên cởi mở và dịu dàng hơn với Thanh Mai và Bé An.
Minh Hạo đã đặt một chuyến bay đến nơi mẹ anh ta đang sống (theo thông tin từ luật sư) và quyết định đi một mình để có thời gian riêng tư với bà.
Trước ngày đi, Minh Hạo và Thanh Mai đứng trên ban công căn penthouse mới, nhìn ra công trường Thành Phố Xanh đang rực sáng dưới ánh trăng.
“Em có sợ không, khi anh đi?” Minh Hạo hỏi, vòng tay ôm Thanh Mai từ phía sau.
“Em sợ,” Thanh Mai thành thật. “Nhưng em tin anh. Giống như cách anh đã tin em khi mọi người đều chống lại em. Anh đi đi, Minh Hạo. Hãy chữa lành vết thương cuối cùng của anh.”
Minh Hạo quay lại, ôm cô. “Khi anh trở về, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch cho đám cưới. Anh muốn một đám cưới đơn giản, nhưng ấm áp, ngay tại khu vườn trung tâm của Thành Phố Xanh khi nó hoàn thành.”
“Em cũng muốn như vậy,” Thanh Mai mỉm cười. “Một nơi mà công lý và tình yêu cùng được xây dựng.”
Minh Hạo cúi xuống, hôn cô. “Tổ ấm này, Thanh Mai, nó đã có nền móng vững chắc rồi. Em, Bé An, và sau này là mẹ anh. Anh sẽ trở về.”
Thanh Mai nắm lấy tay anh, cảm nhận hơi ấm và sự kiên định. Cô biết, người đàn ông này không chỉ là tình yêu, mà còn là người đã giúp cô tìm thấy sự bình yên và sức mạnh để Kiến Tạo Nắng Ấm cho chính cuộc đời mình.