Ba hôm sau khi tỉnh lại, Tạ Dục Chiêu ra lệnh mang Lâm An Nhiên về Vương phủ.
Tin tức “Vương gia bị thương, được nữ y thôn dã cứu sống” lan nhanh như gió khắp kinh thành. Người trong phủ bàn tán, kẻ tò mò, người e ngại, bởi ai cũng biết — người bước vào phủ Vương gia, chưa từng có ai rời đi nguyên vẹn.
An Nhiên ngồi trong xe ngựa, tấm rèm thêu hoa đào rung nhẹ trong gió. Cô không biết mình nên cảm thấy vinh dự hay sợ hãi. Trước mắt, cô chỉ là một người xa lạ bị kéo vào vòng xoáy của quyền lực, nơi ánh mắt lạnh của Tạ Dục Chiêu vẫn luôn dõi theo từng cử động của cô.
Khi xe dừng lại, An Nhiên ngẩng lên.
Trước mắt cô là một tòa phủ khổng lồ, mái ngói cong vút, cổng son sừng sững, hai hàng lính gác áo giáp sáng lấp lánh. Từng bậc thang đá dẫn lên đại điện như nuốt lấy bước chân người.
Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
“Cô gái, mời theo chúng ta.” – Một thị vệ cúi đầu, giọng kính cẩn nhưng ánh mắt không giấu nổi tò mò.
Cô đi theo họ, bước qua hành lang dài lát đá cẩm thạch. Gió thoảng qua, cuốn theo mùi đàn hương nhè nhẹ. Mọi thứ nơi đây đều tĩnh lặng đến đáng sợ — giống như vị chủ nhân của nó.
Trong đại sảnh, Tạ Dục Chiêu ngồi trên ghế gỗ trầm, áo dài màu đen thêu chỉ bạc, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc lạnh. Vết thương trên vai đã lành gần hết, nhưng sự uy nghiêm toát ra từ anh vẫn khiến người ta không dám ngẩng đầu.
“Lâm An Nhiên.” – Anh cất giọng, trầm mà khàn, như vang lên từ nơi sâu thẳm.
“Có nô tỳ.” – Cô cúi người, ngập ngừng.
Anh liếc nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt lướt qua từng đường nét gương mặt, từng cử chỉ nhỏ. Ánh nhìn ấy khiến cô không dám thở mạnh.
“Ngươi cứu mạng ta, ân ấy không thể không trả.”
Anh chậm rãi nói, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên tay vịn.
“Từ nay, ngươi ở lại phủ, thân phận... do ta định.”
Cô giật mình.
“Thân phận?”
Anh mím môi, nụ cười thoáng qua, lạnh lẽo mà bí hiểm.
“Từ giờ, ngươi là Yên Tịnh Phi.”
Cô sững người.
“Ngài... nói gì cơ?”
Tạ Dục Chiêu đứng dậy, bước đến gần, khoảng cách chỉ còn một cánh tay.
“Một người đã chết, nay sống lại trong hình hài khác. Là số phận, hay là sự trừng phạt?”
Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Dù là gì, ta cũng không cho phép nàng rời đi.”
Từ ngày đó, phủ Vương gia như có thêm một bóng người kỳ lạ.
Nàng không giống bất kỳ phi tần nào khác – không tô son điểm phấn, không uốn mình học cung quy, chỉ im lặng ở trong khu viện nhỏ phía đông, trồng thảo dược và viết những chữ lạ lùng mà chẳng ai hiểu nổi.
Người hầu gọi nàng là “Yên Tịnh Phi”, nhưng nàng không bao giờ đáp. Mỗi lần ai đó gọi cái tên ấy, trong mắt nàng lại ánh lên một nỗi sợ mơ hồ.
Một đêm, nàng đang pha thuốc thì cửa mở. Tạ Dục Chiêu bước vào, không báo trước.
Áo choàng đen vương bụi, mái tóc rối nhẹ, gương mặt phảng phất mệt mỏi sau buổi thiết triều.
“Vương gia đến giờ này... có việc gì sao?” – Nàng hỏi khẽ.
Anh không đáp, chỉ đi thẳng đến bên bàn, ngắm nhìn chén thuốc nàng vừa khuấy.
“Mùi thuốc lạ quá.”
“Là thuốc an thần.”
“Cho ai?”
Nàng ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của anh – sâu, buồn, và đầy bí ẩn.
“Cho người mất ngủ... vì ác mộng.”
Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười đó khiến nàng rùng mình.
“Thì ra nàng vẫn nhớ... ta luôn gặp ác mộng.”
Cô khựng lại.
“Ngài nhầm rồi. Thiếp chưa từng biết chuyện đó.”
“Thật sao?” – Anh tiến gần hơn, cúi thấp người, giọng khàn như gió đêm. – “Ngay cả cách pha thuốc, cũng giống hệt nàng ấy.”
“Vương gia!” – Nàng lùi lại một bước, tay nắm chặt váy. – “Thiếp không phải người đó!”
Anh nhìn nàng thật lâu, rồi bật cười khẽ.
“Phải, ngươi không phải. Nhưng ông trời lại khiến ngươi mang gương mặt của nàng. Đáng cười, đúng không?”
Giọng anh nghẹn lại, mắt đỏ lên.
“Cả đời ta chém giết thiên hạ, chỉ một lần tin nhầm người... lại khiến nàng chết trong tay ta.”
An Nhiên lặng người.
Cô không biết nên nói gì. Trong giây phút ấy, anh không còn là vị vương gia tàn nhẫn mà người đời sợ hãi, mà là một người đàn ông mang vết thương quá sâu trong tim.
“Vương gia... người ấy là ai?” – Cô hỏi khẽ.
Anh nhắm mắt, khẽ nói:
“Nàng tên Yên Tịnh. Là phi tử của ta... là người duy nhất từng dám cãi lệnh ta, vì muốn cứu mạng một tên dân đen.”
“Và ngài... đã giết nàng?”
Anh không trả lời, chỉ siết chặt tay, khớp xương trắng bệch.
Một giọt nước rơi xuống mặt bàn — không biết là nước thuốc hay nước mắt.
Đêm đó, An Nhiên không ngủ được. Lời nói của anh cứ vang lên trong đầu như lời nguyền.
“Nàng chết trong tay ta.”
Trái tim cô nhói lên từng hồi.
Không hiểu vì sao, cô cảm nhận được nỗi đau ấy – rõ ràng như chính mình từng trải qua.
Mỗi khi nhắm mắt, cô lại thấy cánh hoa đào rơi, thấy máu đỏ loang, thấy đôi mắt đau đớn nhìn mình lần cuối.
Sáng hôm sau, nàng xin phép rời phủ, lấy cớ đi hái thuốc.
Tạ Dục Chiêu nhìn nàng, khẽ gật.
“Đi đi. Nhưng nhớ... quay lại.”
Giọng anh trầm thấp, nhưng trong đó ẩn chứa một thứ gì đó khác lạ – như một lời ràng buộc, như một khế ước.
Ngoài thành, hoa đào nở rộ bên triền núi.
An Nhiên đứng giữa rừng hoa, gió thổi qua khiến cánh đào bay đầy trời.
Cô khẽ nhắm mắt.
Hình ảnh người đàn ông trong mộng, câu nói “Nếu có kiếp sau...” lại hiện về.
Cô thì thầm:
“Phải chăng... ta chính là Yên Tịnh?”
Viên ngọc cổ trên cổ cô lại phát sáng nhè nhẹ. Trong ánh sáng ấy, hình ảnh mờ ảo hiện ra — một người phụ nữ mặc y phục cung đình, quỳ dưới nền đất lạnh, máu chảy từ khóe môi, đôi mắt tuyệt vọng nhìn lên bậc thềm nơi một người đàn ông mặc giáp bạc đang đứng, tay cầm chén rượu độc.
Giọng nói vang lên, nghẹn ngào:
“Nếu có kiếp sau, ta thà chưa từng gặp chàng...”
Cô choàng tỉnh, nước mắt chảy dài trên má.
Gió thổi qua rừng hoa, mang theo hương đào thoang thoảng.
Phía xa, Tạ Dục Chiêu đứng nhìn, im lặng.
Ánh mắt anh đau như xé.
Anh đã tìm thấy nàng – dù ở kiếp nào, nàng vẫn khiến tim anh tan nát.