kiếp này, em nợ tôi một cái ôm

Chương 3: Đóa hoa không nở trong mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, trời lại mưa.

Mưa tháng Ba ở thành phố này có thứ gì đó rất lạ: nó đến bất ngờ, không ồn ào, chỉ rơi như một lời nhắc khẽ. Lâm Nhiên đứng trên ban công, nhìn những giọt nước đọng trên khung cửa kính. Hơi sương mờ phủ mảng trời xám tro.

Cô không còn nhớ nổi đã bao nhiêu ngày kể từ lần cuối gặp Khương Mặc ở quán cà phê ấy. Chỉ biết rằng, kể từ hôm xem lại bức ảnh trống, cô bắt đầu thấy những điều kỳ lạ quanh mình.

Tối nào, trong giấc ngủ, cô cũng mơ thấy anh. Không phải những giấc mơ rõ ràng — chỉ là những mảnh vụn, như mảnh phim bị xé nát:

một đoạn cười ngắn,

một bàn tay chìa ra,

một giọng nói quen thuộc nói rằng: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Cô tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh thấm áo. Căn phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Nhưng trên bàn làm việc, tách cà phê cô bỏ quên hôm trước bỗng… nghiêng nhẹ, như thể có ai đó vừa chạm qua.

Hôm ấy, cô đến tòa soạn sớm. Trong lúc đang dọn đống hồ sơ cũ, một phong bì rơi ra từ ngăn kéo. Không có tên người gửi.

Bên trong là một bức ảnh cũ — đen trắng, hơi mờ, chụp ở một ngã tư.

Ở góc trái bức ảnh có biển hiệu nhỏ: “Quán Mưa Rơi”.

Đó chính là quán cà phê cô từng gặp Khương Mặc.

Tay cô khẽ run. Cô lật mặt sau bức ảnh — dòng chữ mờ mờ hiện lên, nét mực nhòe như ai đó đã viết từ lâu:

“Năm 2020. Anh đã chờ em ở đây.”

Cô giật mình. Năm 2020… chính là thời điểm vụ tai nạn xảy ra.

Lâm Nhiên nhắm mắt, cố thở đều. Một nỗi sợ len vào từng thớ da. Cô không tin vào chuyện tâm linh, nhưng tất cả những gì đang xảy ra — quá trùng hợp để chỉ là ngẫu nhiên.

Buổi chiều, cô quay lại quán “Mưa Rơi”. Quán vẫn vậy, chỉ khác là chỗ ngồi bên cửa sổ hôm ấy đã có người khác. Một đôi nam nữ trẻ đang cười nói.

Cô chọn chiếc bàn ở góc đối diện. Khi nhân viên mang cà phê ra, cô hỏi:

“Chị ơi, người hay ngồi bàn kia – người đàn ông mặc áo xám, chị có nhớ không?”

Cô phục vụ ngẩn người:

“Bàn đó hả? Ủa… có ai đâu chị. Em làm ca sáng, trưa, chiều, chưa từng thấy ai ngồi đó hết á.”

“Không thể nào.” – cô khẽ lắc đầu. “Ba tuần trước, tôi còn gặp anh ấy ở đó…”

“Ba tuần trước?” – nhân viên cười nhẹ, có chút khó hiểu. “Tuần đó quán sửa cửa kính, đóng ba ngày liền mà chị.”

Câu nói ấy như một nhát dao lạnh.

Lâm Nhiên ngồi lặng, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Cô nhìn ra ngoài — mưa bắt đầu rơi, hệt như hôm đó. Nhưng kỳ lạ thay, qua tấm kính mờ sương, cô lại thấy một bóng áo xám quen thuộc đang ngồi ở chiếc ghế bên kia đường, tay cầm ô, cúi đầu mỉm cười.

Khương Mặc.

Không thể nhầm được.

Cô bật dậy, chạy ra ngoài. Tiếng chuông cửa vang khẽ phía sau. Mưa tạt vào mặt lạnh buốt, nhưng cô chẳng quan tâm.

Bên kia đường, ghế trống. Không ai cả.

Chỉ còn một cành hoa cúc nhỏ rơi trên ghế, cánh hoa vẫn còn ướt.

Cô cúi xuống nhặt, cảm giác thân quen lạ lùng ùa về — mùi hương thoang thoảng, y như trong giấc mơ.

Đêm ấy, cô về nhà muộn. Trên bàn, bức ảnh cũ cô mang theo vẫn nằm đó. Cô đặt cành hoa lên tấm ảnh, định dọn dẹp, thì chợt thấy một chi tiết mới.

Góc ảnh… có gì đó khác đi.

Lúc sáng, cô nhớ rõ chỉ có tấm biển “Quán Mưa Rơi”.

Nhưng giờ, bên dưới xuất hiện thêm một bóng người mờ mờ, đứng nghiêng đầu nhìn về phía ống kính.

Cô rọi điện thoại lại gần.

Khuôn mặt tuy mờ, nhưng…

là anh. Là Khương Mặc.

Hôm sau, cô quyết định tìm hiểu.

Cô lần theo tên quán, địa chỉ, rồi đến thư viện địa phương, xin hồ sơ báo cũ. Sau vài tiếng tra cứu, cô tìm thấy mẩu tin đăng ba năm trước:

“Tai nạn xe nghiêm trọng trên đường Hoàng Phong.

Nạn nhân: Khương Mặc (28 tuổi) – nhiếp ảnh gia tự do.

Xe phát nổ, thi thể không tìm thấy.

Kết luận: mất tích, nghi tử vong.”

Cô ngồi chết lặng. Mắt dừng ở dòng chữ ‘nghi tử vong’.

Bức ảnh trên báo là cùng một người – ánh mắt, nụ cười, mái tóc. Không thể nhầm.

Anh thật sự đã chết.

Thế thì… người cô gặp là ai?

Cô trở về nhà trong cơn mưa nặng hạt. Cảm giác lạnh ngấm tận xương.

Khi đến cầu thang tầng ba, cô dừng lại. Có ai đó đứng ở đó — một người đàn ông, áo khoác xám, lưng quay lại.

“Anh…” – cô khẽ gọi.

Người đó không quay lại, chỉ nói nhỏ:

“Đừng sợ.”

Giọng nói ấy.

Là giọng anh.

Tim cô như ngừng đập.

“Anh là ai?”

Người ấy quay đầu, ánh nhìn dịu dàng như lần đầu họ gặp.

“Em vẫn nhớ anh. Vậy là đủ rồi.”

Một làn gió lạnh thổi qua. Cánh cửa sổ phía hành lang bật mở, tấm rèm bay phần phật. Khi cô dụi mắt, người ấy đã biến mất, chỉ còn mùi hoa cúc thoảng lại.

Đêm đó, cô không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi. Bất giác, cô nhớ đến cuốn sổ phác thảo cũ từng dùng thời đại học.

Mở ra, giữa trang cuối có một bức vẽ chưa hoàn thành — khung cảnh một quán cà phê và… bóng người ngồi cạnh cửa sổ.

Dưới nét chì phai, có dòng chữ cô viết từ rất lâu:

“Ngày nào đó, nếu gặp lại, nhất định em sẽ nhận ra anh.”

Cô không nhớ mình đã viết khi nào, cũng không biết vì sao nét chữ lại run đến thế. Nhưng từng đường chì dường như đang nói hộ điều gì đó mà cô không dám thừa nhận:

Cô và Khương Mặc… có thể đã từng gặp nhau, trong một kiếp khác.

Ngoài trời, mưa lại rơi.

Trên bàn, cành hoa cúc khô khẽ nghiêng. Một giọt nước rơi từ mái hiên xuống, đúng lúc chạm vào cánh hoa — khiến nó khẽ rung, như vừa nở.

“Nếu một đóa hoa không thể nở trong mưa, vậy hãy để anh là người che mưa cho nó.”

— Khương Mặc

Câu nói vang lên trong tâm trí cô, nhẹ nhàng mà đau đến nghẹt thở.

Cô khẽ mỉm cười, nước mắt lăn dài.

“Em nhớ rồi, Khương Mặc. Anh từng hứa, dù có là mưa hay nắng… anh vẫn sẽ tìm thấy em.”

Mưa ngoài kia nặng hạt hơn. Ánh đèn đường hắt qua khung cửa kính, phản chiếu hình cô và bóng anh lẫn vào nhau — mờ ảo, nhưng thật đến nao lòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×