kiếp này, em nợ tôi một cái ôm

Chương 5: Khi gió thôi hát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn mưa đêm đó, trời trong một cách lạ lùng.

Những đám mây xám bị gió thổi tan, ánh nắng mỏng phủ khắp ban công.

Lâm Nhiên mở cửa sổ, hít sâu. Không khí ẩm ướt thoang thoảng hương hoa cúc.

Cô khẽ cười. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, tim cô không còn co thắt khi nghĩ về Khương Mặc nữa.

Cô không biết anh đang ở đâu — chỉ biết, anh vẫn quanh đây, trong từng hơi thở, từng nhịp mưa, từng cơn gió lướt qua vai.

Buổi sáng, cô đến tòa soạn. Cả văn phòng ồn ào như thường lệ.

Cô đồng nghiệp Hân vừa uống cà phê vừa trêu:

“Ê, dạo này bà tươi quá nha. Có bồ mới hả?”

Lâm Nhiên bật cười: “Có đâu.”

“Bộ viết bài tình cảm hoài nên nhiễm luôn vibe ngôn tình hả?”

“Ờ… cũng có thể.” – cô đáp, nửa đùa nửa thật.

Không ai biết rằng, mỗi đêm cô đều nghe thấy giọng nói ấy trong mơ — nhẹ như gió, nhưng thật hơn bất cứ điều gì.

“Đừng buồn, anh vẫn ở đây.”

Câu nói đó như khúc nhạc ru, giúp cô ngủ yên giữa bóng tối.

Chiều hôm ấy, cô được giao viết bài về chủ đề “Ký ức và những người đã đi xa”.

Lạ thật — đề tài này dường như được chọn sẵn cho cô.

Cô mở laptop, ngồi bên cửa sổ quán cà phê cũ, nơi họ từng gặp nhau.

Chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống, ánh sáng vàng rải xuống bàn gỗ.

Ngón tay cô khẽ gõ:

“Có những người rời đi nhưng không thật sự biến mất. Họ chỉ thay đổi cách ở bên ta – trong gió, trong mưa, hay trong những tấm ảnh không ai chụp.”

Viết đến đó, cổ họng cô nghẹn lại.

Ngoài cửa sổ, gió thổi qua, làm chao nhẹ rèm cửa. Một tiếng cốc khẽ vang — tách cà phê trên bàn rung nhẹ, y như có ai vừa chạm vào.

Cô ngẩng lên, mỉm cười khẽ:

“Lại nghịch nữa à?”

Không có tiếng trả lời, nhưng tấm rèm khẽ lay như đáp lại.

Cô viết tiếp, từng chữ như được dẫn dắt:

“Khi ta thật lòng nhớ, thì người ấy vẫn sống. Không phải trong quá khứ, mà trong chính hiện tại này.”

Buổi tối, cô về nhà, mở laptop đọc lại bài viết. Mỗi dòng chữ đều mang âm hưởng của anh.

Cô gửi bản thảo đi, rồi ngồi xuống sofa, bật nhạc nhẹ.

Bỗng nhiên, đèn trên bàn chớp tắt vài lần.

Cô nhìn quanh — không có gió, không có người.

Một khung ảnh trên tủ khẽ nghiêng, rơi xuống đất, lật ngửa.

Bức ảnh chụp khung cảnh bầu trời hoàng hôn – tấm ảnh cô nhớ mình chưa từng in ra.

Phía sau tấm ảnh, có dòng chữ nhỏ:

“Đẹp như ánh chiều hôm đó, khi em nói ‘tha thứ’.”

Cô cầm tấm ảnh, tim đập dồn dập.

“Anh… thật sự vẫn ở đây sao?”

Gió ngoài cửa sổ khẽ thổi, tấm rèm lại lay nhẹ, như một câu trả lời im lặng.

Những ngày sau đó, cô dần quen với “sự có mặt” ấy.

Có những buổi sáng, khi pha cà phê, cô thấy tách thứ hai tự nhiên đặt cạnh — dù cô nhớ rõ mình chỉ lấy một chiếc.

Có hôm, cô mở điện thoại ra thì thấy ảnh mây trời, khung cửa sổ, hay góc ban công – những góc chụp cô chưa từng nhắm ống kính.

Ảnh đều mang cùng một cảm giác: ấm áp, dịu dàng, và hơi nghiêng về phía cô.

Cô không sợ nữa. Ngược lại, mỗi lần thấy vậy, cô mỉm cười.

Một buổi sáng, khi chuẩn bị đi làm, cô thấy trên bàn có một bông hoa cúc trắng — còn mới, hương nhẹ.

Bên cạnh là mảnh giấy:

“Chúc em ngày mới bình yên.”

Không chữ ký, nhưng cô biết là anh.

Khương Mặc chưa từng hứa hẹn điều gì, nhưng anh luôn giữ lời theo cách riêng — lặng lẽ, dịu dàng, không ồn ào.

Chiều hôm đó, cô cùng Hân ra ngoại ô chụp ảnh cho bài viết mới.

Ánh hoàng hôn nhuộm con đường dài, gió thổi qua hàng cây.

Cô đưa máy lên chụp, ánh sáng vừa đủ, không cần chỉnh gì.

Trong lúc xem lại hình, cô khựng lại.

Một bức ảnh – Hân đang quay sang cười, và phía sau, giữa ánh nắng, có bóng một người đàn ông áo xám.

Anh đứng hơi xa, nhìn về phía cô, ánh mắt mờ trong nắng.

Cô zoom lên – gương mặt mờ, nhưng nụ cười ấy… cô không thể nào quên.

Khương Mặc.

Tay cô run lên. Cô không biết nên sợ hay nên mừng.

Hân cười, kéo tay cô:

“Ủa, có gì lạ đâu, chỉ là người đi đường thôi mà?”

Cô gật, cất máy.

Nhưng trong lòng biết rõ — không phải người đi đường.

Anh đã đến, như lời hứa.

Tối đó, cô mở điện thoại xem lại hình lần nữa.

Bức ảnh giờ… trống không.

Không còn bóng người áo xám nào.

Cô khẽ thở dài, nhưng lại mỉm cười.

Có lẽ anh chỉ muốn nói rằng: Anh vẫn dõi theo, nhưng em phải sống.

Đêm muộn. Cô ngồi bên cửa sổ, viết thêm vài dòng cho bài báo sắp đăng:

“Yêu một người không nhất thiết phải giữ họ lại.

Đôi khi, chỉ cần biết họ từng tồn tại – trong một khung hình, trong một hơi thở – là đủ.”

Gió ngoài kia khẽ thổi.

Giữa tiếng gió, cô nghe giọng anh – trầm, ấm và xa xăm:

“Em làm tốt lắm.”

Cô mỉm cười, khẽ đáp: “Anh xem được bài mới chưa?”

Không có tiếng trả lời, chỉ có hương hoa cúc lan nhẹ trong không gian.

Rạng sáng, khi cô thức dậy, điện thoại báo có một ảnh mới trong thư viện.

Cô nhớ rõ tối qua không hề chụp gì.

Mở ra — tim cô khựng lại.

Đó là ảnh cô đang ngủ, ánh sáng dịu, chăn kéo ngang vai. Góc chụp hoàn hảo, ấm áp đến lạ.

Góc độ đó… chỉ có thể chụp từ phía bên giường.

Dưới ảnh, có dòng chữ nhỏ in nghiêng:

“Ngủ ngon, Nhiên.”

Cô không biết nên khóc hay cười.

Chỉ khẽ đặt tay lên màn hình, nói thật khẽ:

“Ngủ ngon, Khương Mặc.”

Ngoài kia, gió ngừng thổi.

Đêm im như tờ.

Một khoảng tĩnh lặng đầy an yên bao trùm căn phòng.

Cô khép mắt lại, nghe tim mình đập chậm rãi.

Trong khoảnh khắc ấy, cô biết anh đang ở đâu đó — không phải trên thế giới này, nhưng cũng chẳng rời xa.

Có lẽ, khi gió thôi hát, là lúc anh đang mỉm cười nhìn cô, yên lòng mà rời đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×