kiếp này, em nợ tôi một cái ôm

Chương 8: Khi mưa rơi lần thứ hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Mười, Hà Thành bắt đầu trở lạnh. Những cơn gió mang hơi nước len qua từng con phố, quấn lấy lòng người bằng nỗi buồn mơ hồ khó tả.

Quán cà phê “Sương” vẫn nằm nơi góc đường ấy, cánh cửa gỗ sậm màu khẽ vang tiếng chuông mỗi khi có người đẩy vào. Đã hai tuần kể từ lần cuối Lâm Nhiên ghé qua.

Cô không hiểu vì sao mình lại quay lại hôm nay. Chỉ là buổi sáng thức dậy, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thôi thúc lạ lùng — như có ai đó đang gọi mình.

Cô mang theo chiếc máy ảnh của anh. Chiếc máy cũ, bọc da sờn, ống kính hơi xước. Cô giữ nó trong túi xách, gần như chẳng bao giờ rời.

“Cô lại đến à?” – người phục vụ mỉm cười khi thấy cô. “Chỗ ngồi cạnh cửa sổ vẫn còn đấy.”

Cô chỉ gật đầu, bước tới.

Chiếc bàn nhỏ, hai tách cà phê, ánh sáng dịu hắt qua ô kính mờ sương. Mọi thứ vẫn như trước — chỉ khác là chỗ đối diện trống rỗng.

Cô đặt máy ảnh lên bàn, mở nắp ống kính, ngắm qua khung hình.

Cửa sổ. Đường phố. Hạt mưa vỡ ra như những mảnh thủy tinh li ti.

Nhưng trong ống kính, cô dường như thấy thấp thoáng một bóng người. Một dáng ngồi quen thuộc, nghiêng đầu, mỉm cười.

Cô giật mình, buông máy xuống. Không có ai.

Tim đập loạn, cô siết chặt tay, thì thầm:

“Khương Mặc… nếu thật sự anh còn ở đây, cho em biết đi.”

Không có tiếng đáp lại. Chỉ có mưa, và mùi cà phê nồng đượm trong không khí.

Cô thở ra, mỉm cười buồn. Có lẽ cô đã đi quá xa trong ảo tưởng.

Nhưng rồi, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ — chỉ có một dòng:

“Quay lại nơi chúng ta gặp nhau lần đầu.”

Lâm Nhiên đứng phắt dậy. “Nơi đầu tiên” — chính là con phố nhỏ nơi cô từng chụp bức ảnh đầu tiên về anh, trước cả khi biết tên anh.

Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cô che ô, vội vã chạy đi, không màng đến ánh mắt ngạc nhiên của người phục vụ sau lưng.

Phố nhỏ vẫn vắng như xưa. Bức tường màu xanh ngọc loang lổ vết thời gian, cửa sổ cũ kỹ khép hờ.

Cô đứng dưới mái hiên, tim đập dồn dập. Trước kia, chính tại đây, cô từng thấy anh đứng chụp ảnh một cụ già bán hoa dạo. Ánh sáng rọi lên nửa khuôn mặt anh, khiến mọi thứ như bức tranh tĩnh.

Cô nhìn quanh, không có ai. Chỉ có tiếng mưa rơi và vài chiếc lá bay tạt ngang.

“Anh à…” – cô khẽ gọi. “Em đến rồi.”

Gió thổi qua. Một tờ giấy nhỏ bất ngờ bị cuốn đến chân cô. Cô cúi xuống, nhặt lên — là một tấm ảnh cũ.

Trong ảnh là cô.

Cô, trong quán cà phê “Sương”, ngồi cạnh cửa sổ, ánh sáng vàng phủ trên tóc, nụ cười nhạt. Đối diện cô trong ảnh là một chỗ trống.

Góc dưới tấm ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:

“Khi mưa rơi lần thứ hai, chúng ta sẽ gặp lại.”

Cô ngẩng lên.

Mưa rơi nặng hơn, nhưng trong màn nước, cô thoáng thấy một bóng người đang đứng phía bên kia đường — chiếc áo xám quen thuộc, dáng cao gầy, tay cầm ô đen.

Tim cô thắt lại.

“Khương Mặc!”

Cô lao ra, nước hắt tung tóe, ô bay khỏi tay.

Anh đứng đó, thật sự. Gương mặt vẫn như trong ký ức — lạnh nhạt mà dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm.

Cô chạy tới, hơi thở gấp gáp. “Anh… thật là anh sao?”

Anh mỉm cười.

“Anh từng nói rồi mà, mưa khiến người ta dễ nhớ lại những điều đã quên.”

Cô đứng lặng. Lần này không còn sương khói, không còn ảo giác. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh, nghe được nhịp tim mình đập hòa với tiếng mưa.

“Em tưởng anh…”

“Biến mất?” – Anh khẽ nghiêng đầu. “Không. Chỉ là anh đi tìm lại ký ức của mình. Giờ thì anh nhớ hết rồi.”

Cô nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước.

“Anh nhớ?”

“Anh nhớ tất cả.”

Anh chạm nhẹ vào mái tóc ướt của cô, nụ cười như ánh sáng xuyên qua mưa.

“Ba năm trước, người anh cứu chính là em.”

Cô khựng lại. Cả người như bị đóng băng.

“Anh nói gì…?”

“Hôm đó, em băng qua đường để tránh xe, anh nhìn thấy và kéo em lại. Xe của anh bị tông, còn em chỉ bị thương nhẹ. Cảnh sát không tìm thấy anh, nhưng linh hồn anh vẫn ở đây. Có lẽ vì anh chưa muốn rời đi.”

Nước mắt cô rơi hòa vào mưa.

“Vì em sao?”

Anh gật đầu.

“Anh không hối hận. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy em lớn thêm, không thể đi cùng em thêm một đoạn.”

“Anh nói như thể…” – cô nghẹn giọng – “anh vẫn không còn là người thật.”

Anh mỉm cười, ánh mắt xa xăm:

“Anh không biết gọi mình là gì nữa. Có lẽ là ký ức, hoặc chỉ là chút tàn niệm của linh hồn. Nhưng anh thấy được em, nghe được em, cảm nhận được em. Thế là đủ.”

Cô lắc đầu, nắm lấy tay anh. “Không! Em không cần một ký ức. Em muốn anh thật sự ở đây.”

“Anh cũng muốn vậy.” – Anh nhìn xuống, bàn tay trong tay cô dần lạnh đi. “Nhưng chúng ta đều biết điều đó là không thể.”

Mưa vẫn rơi.

Cô cảm giác bàn tay anh đang tan dần trong lòng bàn tay mình, như sương khói bị gió cuốn.

“Khương Mặc…”

Anh khẽ nói, giọng dịu đến đau lòng:

“Cảm ơn vì đã tìm anh. Cảm ơn vì đã nhớ.”

“Không! Anh không được đi!” – cô gào lên, nước mắt hòa mưa, ướt đẫm khuôn mặt.

Anh mỉm cười, chạm tay lên má cô — cái chạm mỏng manh như gió.

“Khi mưa rơi lần thứ hai, anh sẽ lại đến, chỉ để nhìn em mỉm cười.”

Nói rồi, anh cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ như cánh hoa chạm nước.

Và trong giây lát, anh tan biến.

Chỉ còn lại mưa. Và tấm ảnh cũ trong tay cô — giờ đã ướt nhòe, dòng chữ phía dưới mờ đi, chỉ còn hai từ:

“Nhớ em.”

Tối đó, Lâm Nhiên ngồi bên cửa sổ căn phòng nhỏ, nhìn mưa rơi ngoài hiên. Cô đặt tấm ảnh trên bàn, bên cạnh chiếc máy ảnh cũ.

Khi cô vô tình mở nắp ống kính, bên trong rơi ra một mảnh giấy nhỏ, dòng chữ viết bằng nét bút quen thuộc:

“Nếu có kiếp sau, anh sẽ là người ngồi cạnh cửa sổ, còn em sẽ quay lại, như hôm nay.”

Cô bật cười trong nước mắt, khẽ thì thầm:

“Anh hứa rồi đấy nhé, Khương Mặc.”

Ngoài kia, mưa lại rơi — lần thứ hai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×