kiếp này gặp lại em

Chương 4: NGƯỜI THỨ BA TRONG BÓNG TỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau khi Linh Nhi nhớ lại hoàn toàn giấc mơ về tháp trắng, cô và Minh Kha như sống giữa hai thế giới: một là hiện tại, với lịch làm việc, xe cộ, cà phê buổi chiều, và một là tiền kiếp – với ký ức đẫm máu, lời thề đau đớn, và một kết thúc chưa thể thay đổi.

“Anh có từng nghĩ…” Linh Nhi nói khi hai người cùng ngồi bên bờ hồ vào chiều cuối tuần, “chúng ta không nên cố nhớ lại không?”

Minh Kha quay sang, ánh mắt sâu và yên lặng. “Không. Anh thà đau vì nhớ còn hơn sống một đời không biết mình từng yêu ai.”

Cô mỉm cười buồn. “Vậy nếu lần này… kết cục lại như cũ?”

Anh nắm tay cô. “Thì anh sẽ chọn kết cục đó – chỉ cần được sống cùng em thêm một lần nữa.”

Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương của lá ướt và mưa xa. Trong khoảnh khắc, cả thế giới như ngưng đọng.


Chiều hôm đó, khi Minh Kha rời quán café để đến công trường kiểm tra một thiết kế mới, anh bắt gặp một người phụ nữ đang đứng ở vỉa hè phía đối diện, nhìn chằm chằm vào anh. Người ấy mặc áo khoác đen, đội mũ rộng vành, mặt nửa khuất trong bóng.

Ban đầu anh nghĩ chỉ là người qua đường. Nhưng khi anh bước qua đường, cô ta cũng quay người bước đi, hòa vào dòng người đông đúc. Vài phút sau, khi anh ngoái lại — cô ta vẫn đứng đó. Lần này… là nhìn Linh Nhi, từ xa.

Linh cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng.


Tối đó, tại căn hộ của Linh Nhi, họ cùng xem lại những đoạn ghi âm Linh Nhi lén thu từ cuộc gặp với giáo sư Ngạn. Trong một đoạn, giọng ông thấp và đứt quãng:

“Con phải cẩn thận. Không phải chỉ có hai người được tái sinh. Người đã nguyền rủa các con… cũng có thể đang ở đây.”

“Ông ấy đang nói đến ai?” Minh Kha hỏi.

Linh Nhi ngập ngừng. “Em đoán… là người đã tố cáo bọn họ ở kiếp trước. Một người từng yêu Tấn – anh – hoặc ghét Duyên – em.”

Họ cùng nhìn nhau. Bóng tối như kéo dài thêm một chút.


Ngày hôm sau, trong lúc tìm lại hồ sơ nghiên cứu về địa điểm tháp cổ, Linh Nhi phát hiện một bức thư lạ được nhét vào trong sổ tay – một tờ giấy A4 trắng, không ký tên, không dấu vết. Chỉ một dòng chữ viết tay:

“Người nhớ nhiều nhất… sẽ là người chết trước.”

Cô sững người.

Ngay tối hôm đó, cô đến gặp Minh Kha. Họ ngồi trên tầng thượng của studio, giữa gió lạnh và ánh đèn thành phố mờ ảo.

“Có người đang cảnh báo em – hoặc đe dọa em,” cô nói, đặt tờ giấy trước mặt anh.

Minh Kha đọc, rồi im lặng một lúc. “Anh sẽ không để ai làm hại em.”

“Nhưng nếu họ thật sự… là một phần của kiếp trước, thì có thể họ mang theo cả… oán hận. Và ký ức.”

Minh Kha nhìn cô thật lâu. “Em có nghĩ… đó là một người thân cận không?”

Cô gật đầu. “Người quen. Người rất gần.”


Vài ngày sau, trong một buổi họp nghiên cứu văn hóa cổ với nhóm chuyên đề tại trường, Linh Nhi lần đầu gặp lại Lê Uyên – một nghiên cứu sinh cao học khóa trước, từng là sinh viên xuất sắc, nhưng đột ngột bỏ đề tài giữa chừng vì lý do cá nhân.

Lê Uyên vẫn xinh đẹp, nhưng vẻ ngoài sắc sảo hơn trước. Cô ta nhìn Linh Nhi bằng ánh mắt lạ – vừa như cười, vừa như... khinh bỉ.

“Cậu vẫn còn mê mấy chuyện luân hồi đó à?” Lê Uyên hỏi thẳng, khi cả hai tình cờ gặp nhau ở hành lang sau giờ họp.

“Có gì sai nếu mình tin?” Linh Nhi đáp, bình thản.

Uyên nghiêng đầu. “Không sai. Nhưng nguy hiểm. Có những ký ức tốt nhất là nên để ngủ yên.”

Linh Nhi cảm thấy rùng mình.


Tối hôm đó, khi về nhà, cô nhận được một email với địa chỉ lạ: matnguoi123@…

Tiêu đề:

“Ký ức của kẻ thứ ba – mày không bao giờ biết hết đâu.”

Tập tin đính kèm: một đoạn ghi âm mơ hồ, tiếng gió hú, tiếng một người con gái cười dài, và một giọng nói trầm thấp:

“Tao từng yêu hắn hơn cả mạng sống. Nhưng hắn chọn con ả cung nữ. Nếu được sống lại… tao sẽ không tha.”

Linh Nhi tắt máy, ôm ngực, cố trấn tĩnh. Đó không còn là đe dọa. Đó là lời tuyên chiến từ một hồn xưa chưa siêu thoát.


Đêm ấy, Minh Kha mơ thấy một khung cảnh hoàn toàn khác: không còn cánh đồng hoa, không còn tháp trắng. Mà là một ngục đá lạnh lẽo, nơi chàng trai tên Tấn bị trói, máu đọng nơi khóe môi.

Phía bên ngoài song sắt, có một cô gái mặc đồ trắng, đôi mắt như đá – không phải Duyên.

Cô ta nói: “Nếu ngươi chọn ta… ngươi sẽ sống.”

Tấn nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Ta thà chết vì Duyên… còn hơn sống mà quên nàng.”

Gương mặt cô gái biến sắc. Rồi… một tiếng hét.

Minh Kha giật mình tỉnh giấc.


Ở đâu đó trong thành phố, một người con gái khác cũng vừa tỉnh dậy giữa đêm, bàn tay siết chặt chiếc vòng cổ bạc với viên đá đỏ thẫm. Cô ta thì thầm:

“Lần này… các người sẽ không thoát.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.