Sáng hôm sau, sương phủ kín rừng Lưu Vân.
Mặt trời còn chưa kịp lên, ráng hồng đã loang ra như vết máu trên nền trời.
Gió nhẹ thổi, mang theo mùi nhựa thông và hương cỏ khô.
Tạ Trạm vẫn còn mê man.
Vết thương ở vai tuy đã được Thẩm Tịnh Y băng lại, nhưng máu thấm đỏ vải.
Nàng ngồi bên, ánh mắt lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó gọi tên.
Người này… suốt đêm đã chắn mũi tên thay nàng.
Nếu hắn thật sự là Tạ Duệ — người từng khiến nàng chết cháy năm đó — thì ông trời quả thật tàn nhẫn, bắt hai kẻ thù tái ngộ trong hình dạng khác.
“Ngươi nên hận hắn.” – Giọng nàng khẽ vang trong đầu. – “Nhưng sao lại không thể ghét nổi?”
Nàng thở dài, lấy khăn thấm nước suối, lau mồ hôi trên trán hắn.
Làn da hắn tái nhợt, lông mày nhíu chặt, như đang vật lộn với giấc mơ đau đớn nào đó.
Trong cơn mơ, Tạ Trạm thấy mình đứng giữa biển lửa.
Tiếng người gào khóc, mùi thịt cháy khét lẹt, lửa liếm qua tay áo, qua mái tóc.
Giữa đám khói ấy, có một bóng người mặc áo trắng quỳ giữa lửa, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
“Tạ Duệ…” – giọng nàng khản đặc. – “Nếu kiếp sau gặp lại, ta thà không biết ngươi.”
Rồi ngọn lửa nuốt lấy nàng.
Hắn giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm lưng.
Trước mặt là gương mặt quen thuộc của Thẩm Tịnh Y, vẫn đôi mắt ấy, chỉ là ánh nhìn đã nhuốm thêm một tầng bi thương.
“Ngươi tỉnh rồi.” – Nàng nói, giọng bình thản.
Tạ Trạm ngồi dậy, đau nhói nơi vai khiến hắn khẽ cau mày.
“Ta… đã thấy nàng trong mộng.”
“Thấy ta?” – Tịnh Y khẽ nghiêng đầu.
“Ừ.” – Hắn gật nhẹ. – “Trong lửa. Nàng gọi ta là… Tạ Duệ.”
Nghe cái tên ấy, tim Tịnh Y như bị ai bóp chặt.
“Vệ Hạo nói đúng… ngươi thật sự là hắn.”
“Nhưng ta không nhớ gì cả.” – Hắn đáp, giọng lạc đi. – “Chỉ biết mỗi khi nhìn thấy nàng, có một cơn đau chạy dọc tim. Như thể ta từng làm điều gì sai không thể tha thứ.”
Nàng im lặng.
Một lúc sau mới khẽ nói:
“Ngươi từng là đệ tử của cha ta. Học y, học thuật chú linh. Nhưng cuối cùng, chính ngươi là người ra tay phong ấn linh hồn ta, khiến ta chết trong ngọn lửa năm đó.”
Tạ Trạm nhìn nàng, không tin nổi.
“Ta… giết nàng?”
“Không chỉ ta.” – Nàng đáp lạnh lùng. – “Còn cha ta.
Ngươi nhận lệnh từ hoàng thất, vì cho rằng Thẩm quốc sư phản loạn.
Ngươi dùng chính thuật chú mà cha ta dạy, phong ấn máu linh của ông ấy.
Khi ngọn lửa bốc lên, ta ôm lấy cha, và chết cùng ông.”
Không khí lặng đi.
Chỉ còn tiếng suối róc rách ngoài xa, như tiếng lệ rơi.
Tạ Trạm cúi đầu, bàn tay siết chặt.
“Nếu ta thật sự đã làm vậy, thì ta không đáng được nàng tha thứ.”
Tịnh Y khẽ cười, nụ cười buồn đến xót xa.
“Ngươi không cần ta tha. Kiếp này, ta chỉ muốn sống để biết vì sao chuyện ấy xảy ra.
Ai sai, ai đúng — ta sẽ tự phán định.”
Gió thổi qua, lá rụng đầy vai áo.
Nàng đứng dậy, quay lưng:
“Vệ Hạo đã biết ta còn sống, hắn sẽ không bỏ qua.
Nếu ngươi muốn chuộc tội, hãy giúp ta tìm ra sự thật năm đó.”
Tạ Trạm ngẩng lên, ánh mắt dần kiên định.
“Được. Dù phải bước vào triều đình, ta cũng sẽ đi cùng nàng.”
Hai ngày sau, họ rời khỏi rừng Lưu Vân, men theo con đường mòn dẫn về phía Tây — hướng đến Thanh Dương trấn, nơi xưa kia từng là vùng đất của Thẩm phủ.
Giờ đây, chỉ còn tàn tích và những bia mộ cũ phủ rêu.
Khi tới nơi, Tịnh Y đứng lặng trước tấm bia đá nứt đôi, khắc dòng chữ mờ mịt:
“Thẩm quốc sư chi mộ.”
Nàng cúi người, đặt một nén hương, giọng run run:
“Cha, con về rồi.”
Gió thổi, khói hương cuộn thành vòng xoắn, như ai đó khẽ đáp lại.
Nàng quỳ xuống, nước mắt lăn dài.
Tạ Trạm đứng phía sau, lòng rối bời.
Hắn nhớ lại giấc mơ đêm qua:
Bàn tay mình cầm pháp ấn, miệng đọc chú lệnh.
Ngọn lửa xanh bùng lên — và tiếng nàng kêu thét.
Không sai, chính hắn… là kẻ đốt cháy nàng.
“Tịnh Y…” – Hắn khẽ nói. – “Có lẽ Vệ Hạo không phải kẻ duy nhất đáng hận.”
Nàng ngẩng lên, nhìn hắn, ánh mắt vẫn trong vắt:
“Ta biết. Nhưng ngươi khác hắn.”
“Khác ở đâu?” – Hắn cười khổ.
“Vệ Hạo biết sai mà vẫn chọn sai. Còn ngươi… ngươi đang cố sửa.”
Câu nói ấy khiến Tạ Trạm im lặng thật lâu.
Giữa bầu không khí tang thương ấy, giọng nàng dịu đi:
“Nếu ngươi thực sự muốn giúp ta, hãy cùng ta đến Thư Viện Bắc Lĩnh.
Đó là nơi lưu trữ pháp thư cũ của Thẩm gia. Có thể ở đó còn giữ lại bằng chứng của năm xưa.”
“Được.” – Hắn gật đầu. – “Nhưng đi đường đó phải băng qua rừng U Dạ — nơi từng xảy ra chiến trận. Đêm đến, oán linh nhiều vô kể.”
“Ta không sợ ma.” – Nàng đáp, mắt nhìn xa xăm. – “Ta chỉ sợ lòng người.”
Đêm ấy, họ nghỉ chân ở căn nhà hoang ngoài trấn.
Lửa bập bùng, soi lên khuôn mặt hai người.
Tịnh Y ngồi dựa tường, tay cầm trâm bạc, mắt dõi ra ngoài cửa sổ nơi trăng lên cao.
Tạ Trạm ngồi đối diện, lặng lẽ lau kiếm.
Hắn nhìn nàng, muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Tịnh Y.”
“Hửm?”
“Nếu ta thật sự là Tạ Duệ, nếu ta đã từng khiến nàng chết…
Tại sao nàng vẫn cứu ta đêm đó?”
Nàng im một lúc lâu, rồi khẽ nói:
“Vì trong mắt ngươi không còn là ánh nhìn của người đã giết ta.”
Câu nói ấy khiến Tạ Trạm khẽ giật mình.
Hắn nhìn vào đôi mắt nàng — trong như ánh trăng, không oán, không hận, chỉ có một nỗi buồn dịu dàng.
Gió đêm thổi, ngọn lửa khẽ lay, bóng hai người in lên tường hòa vào nhau.
Không ai nói thêm lời nào, nhưng không khí đã khác — như có sợi dây vô hình nối giữa hai linh hồn từng đứt đoạn.
Sáng hôm sau, khi họ chuẩn bị rời đi, một bé gái ăn xin xuất hiện trước cửa, tay ôm con búp bê vải rách.
“Tỷ tỷ, đại ca… hai người từ đâu đến thế?” – Giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt ngây thơ.
Tịnh Y mỉm cười:
“Từ rừng Lưu Vân.”
Cô bé tròn mắt:
“Nơi đó có ma đấy! Người ta nói ban đêm nghe thấy tiếng đàn, là linh hồn Thẩm quốc sư đang khóc cho con gái mình.”
Tịnh Y sững người.
“Tiếng đàn?”
“Vâng. Mỗi đêm trăng, lại có tiếng đàn vang từ rừng. Người nghe thấy sẽ gặp mộng lạ.”
Tạ Trạm và nàng nhìn nhau.
Đêm trăng vừa rồi — hắn mơ thấy lửa, thấy nàng chết.
Lẽ nào, tiếng đàn ấy đã gọi hắn về với ký ức kiếp trước?
Nàng khẽ nói:
“Cha… vẫn chưa siêu thoát.”
“Vậy chúng ta quay lại rừng?” – Hắn hỏi.
Nàng gật đầu.
“Ta phải nghe khúc đàn đó một lần nữa.
Nếu thật là cha, có lẽ ông vẫn muốn nói điều gì.”
Đêm trăng kế tiếp, họ trở lại rừng Lưu Vân.
Sương mờ phủ dày như khói mộng.
Ánh trăng soi qua kẽ lá, rơi thành vệt bạc.
Giữa rừng, ngọn đèn dầu lần trước vẫn còn.
Và quả thật — tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn réo rắt, ai oán, như khóc, như than.
Từng nốt nhạc len vào xương tủy, khiến tim người nghe co thắt.
Tịnh Y khẽ nhắm mắt.
Trong tâm trí, hình ảnh năm xưa lại hiện ra — Thẩm phủ cháy, khói cuộn, tiếng cha hô lớn:
“Y Nhi, đừng sợ… cha sẽ ở đây.”
Tiếng đàn càng vang, ánh trăng càng sáng.
Một luồng linh khí trắng từ mặt đất dâng lên, hóa thành bóng hình mờ ảo của Thẩm quốc sư.
Tịnh Y quỳ sụp xuống, nước mắt trào:
“Cha…”
Linh ảnh khẽ cười, giọng vang như gió:
“Y Nhi… cuối cùng con cũng nhớ đường về.”
Tạ Trạm đứng bên, nhìn cảnh ấy, trong lòng trào dâng cảm xúc không tả nổi.
Linh ảnh quay sang hắn, ánh mắt như nhìn xuyên thời gian.
“Tạ Duệ, ngươi vẫn còn cơ hội.”
“Quốc sư…” – Hắn khẽ gọi.
“Tội của ngươi, không chỉ ở kiếp trước.
Ngươi bị phong ấn linh hồn, để kiếp này chuộc lại nghiệp cũ.
Nếu muốn cứu Y Nhi khỏi định mệnh, hãy tìm Ngọc Hư Pháp Kinh chân bản — thứ mà Vệ Hạo đang truy tìm.”
“Pháp Kinh chân bản?” – Tịnh Y hỏi. – “Chẳng phải ta đã giữ bản sao?”
“Bản trong tay con chỉ là nửa.
Nửa còn lại nằm trong Cấm Thư Các của hoàng thất.
Nhưng nhớ kỹ — ai chạm đến chân bản, sẽ phải trả giá bằng chính ký ức và mạng sống.”
Gió thổi mạnh, linh ảnh mờ dần.
“Cha! Khoan — cha nói rõ hơn đi!”
Nhưng khói tan, chỉ còn lại tiếng gió rít và âm đàn tắt giữa không trung.
Tịnh Y quỳ lặng, mắt đẫm lệ.
Tạ Trạm tiến đến, khẽ đặt tay lên vai nàng.
“Chúng ta sẽ tìm được nó.”
Nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh trong ánh trăng.
“Nếu tìm được, ngươi sẽ mất ký ức… còn ta có thể mất mạng.
Ngươi vẫn muốn đi sao?”
“Ta đã từng giết nàng một lần.” – Hắn đáp, giọng khàn khàn. – “Không thể để điều đó xảy ra thêm lần nữa.”
Nàng khẽ cười, nụ cười mỏng như sương.
“Được. Vậy cùng ta bước tiếp.”
Ánh trăng vỡ trên nền đất, chiếu lên hai bóng người sánh vai.
Trên bầu trời, mây trôi nhẹ — như tấm rèm mở ra cho định mệnh sắp tới.
Đêm rừng Lưu Vân kết thúc, nhưng khúc đàn của số phận chỉ vừa bắt đầu.