kiếp này, ta chỉ yêu mình chàng

Chương 7: Cung cấm và bóng hoa đào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mờ buổi sớm phủ khắp kinh thành, tạo nên một tấm màn bạc mỏng manh trên mái ngói đỏ rêu phong. Tạ Trạm và Tịnh Y đứng bên ngoài cổng chính của hoàng thành, nơi những lá cờ màu tím bay phấp phới trong gió. Dù chỉ là giờ sớm, nhưng gác thành đã đông, từng tên lính tuần tra nghiêm nghị bước đi dồn dập, ánh mắt sắc lạnh như thép nhìn mọi thứ xung quanh.

“Vào bên trong, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng nữa.” – Tạ Trạm thì thầm, tay nắm chặt chuôi kiếm. Ánh mắt hắn hướng về cổng chính, lòng không khỏi căng thẳng.

“Ta biết.” – Thẩm Tịnh Y đáp, đôi mắt lạnh lùng nhưng ánh lên quyết tâm. – “Nhưng nếu không vào được, nửa chân bản Pháp Kinh sẽ mãi nằm ngoài tầm tay. Cha ta sẽ không yên lòng, còn chúng ta… cũng sẽ không có cách để chuộc lỗi kiếp trước.”

Tạ Trạm khẽ thở dài, đồng thời nhíu mày nhìn từng bóng lính trên thành. “Chúng ta cần chia làm hai đường. Ta sẽ đi qua cổng Tây, nơi ít lính tuần tra hơn, còn nàng… theo đường hẻm phía Bắc. Khi gặp nhau, chúng ta mới vào được khu nội thành và hướng về Cấm Thư Các.”

Thẩm Tịnh Y gật đầu, mắt đảo quanh tìm lối đi hẻm, cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa bình tĩnh. Hành trang duy nhất của nàng là chiếc trâm bạc giấu trong tay áo và một tấm bản đồ cũ sờn, nơi chỉ đường đến Cấm Thư Các được ghi lại bằng ký hiệu bí ẩn.

Gió sớm lùa qua mái tóc, hương nhài thoảng nhẹ. Nàng bước đi, hòa vào đám người qua lại, cảm giác như từng bước đi đều mang theo sự sống còn mong manh. Không xa, Tạ Trạm len lách qua cổng Tây, mặc áo thương nhân giả, mặt vẫn bình thản nhưng tâm trí căng như dây đàn. Hắn hiểu rõ, chỉ một sơ hở cũng có thể dẫn đến cái chết.

Hai người rút vào các ngõ nhỏ, vòng vèo qua chợ thành, tránh những ánh mắt tò mò. Khi gặp nhau tại quán trà phía Bắc, họ trao nhau cái gật đầu, ánh mắt đủ để hiểu rằng tất cả đã sẵn sàng.

Đêm xuống, hoàng thành chìm trong ánh trăng mờ. Những dãy đèn lồng đỏ treo dọc đường, phản chiếu trên mặt nước hồ trong cung, tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Tạ Trạm và Tịnh Y len lén đi qua lối cổng phụ, nơi canh gác ít hơn, nhưng vẫn đủ để họ phải giữ im lặng tuyệt đối.

“Cấm Thư Các không phải nơi dễ vào.” – Tạ Trạm nói khẽ, mắt liếc quanh. – “Bên trong có binh lính, cạm bẫy và cả những chú linh canh. Nếu không cẩn thận, chỉ cần một sai lầm, tất cả sẽ tiêu tan.”

“Ta biết.” – Nàng đáp, thở dài nhưng ánh mắt không hề sợ hãi. – “Nhưng chúng ta đã bước đến đây, không thể quay đầu.”

Họ rẽ vào con đường hẹp, ánh trăng chiếu lên mái ngói rêu phong, tạo thành những vệt sáng mỏng manh. Trong lòng Tạ Trạm, hình ảnh kiếp trước vụng về và tội lỗi năm xưa vẫn hiện rõ. Hắn nhớ bàn tay bé nhỏ nắm tay mình, giọng nói yếu ớt: “Đừng bỏ ta, Tạ Duệ.” Hình ảnh ấy khiến hắn càng quyết tâm bảo vệ nàng, không để quá khứ lặp lại.

Khi đến gần Cấm Thư Các, bầu không khí bắt đầu thay đổi. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi giấy cũ và hương nến của các nghi lễ cổ. Ngọn đèn dầu trong lồng tre run rẩy theo gió, tạo nên những bóng ma lướt qua tường, khiến tim người đứng gần cũng phải đập nhanh.

“Đây rồi…” – Tịnh Y thì thầm, mắt dõi theo bức tường cao vây quanh Cấm Thư Các. Những bức tường đá đen tuyền, hoa văn chạm khắc tinh xảo, tỏa ra một luồng khí bí ẩn khiến ai bước qua cũng cảm thấy run rẩy.

Tạ Trạm lặng nhìn, bàn tay siết chặt chuôi kiếm. “Phải thật cẩn thận. Bên trong, không chỉ có binh lính mà còn cả bẫy pháp thuật cổ, do Thẩm gia thiết lập từ xưa. Một bước sai, có thể sẽ mất mạng mà không kịp kêu lên.”

Họ men theo bờ tường, tránh ánh sáng của những ngọn đèn canh, và tiến vào khu vực phía sau – nơi ít người qua lại. Tịnh Y nhấc tay chỉ về phía một cửa sổ hẹp, nơi ánh sáng từ trong Cấm Thư Các hắt ra: “Qua đây.”

Tạ Trạm gật đầu. Hắn bật lên, đặt tay lên mái hiên, nhảy qua cửa sổ hẹp và hạ xuống phía trong. Thẩm Tịnh Y theo sau, nhẹ nhàng như bóng, không phát ra tiếng động.

Bên trong, thư viện rộng lớn trải dài như mê cung, hàng trăm ngọn đèn dầu thắp sáng từng kệ sách, ánh sáng nhấp nháy tạo nên bóng dáng kỳ ảo. Mùi giấy cũ và mực đặc quánh, khiến mỗi bước đi đều mang theo cảm giác linh thiêng.

Tạ Trạm và Tịnh Y men theo các lối đi hẹp, ánh mắt dõi theo từng chi tiết. Bất chợt, từ phía cuối hành lang, một luồng gió lạnh lùa qua, mang theo tiếng xào xạc của giấy. Tịnh Y nhíu mày, tay chạm nhẹ vào trâm bạc: “Có người.”

Một bóng người thấp thoáng sau kệ sách, ánh mắt sắc lạnh như băng. Vệ Hạo xuất hiện, áo bào tím bay phần phật, bước chậm rãi, ánh mắt nhắm thẳng vào họ. “Ta đã chờ các ngươi lâu rồi.”

Tạ Trạm nắm chặt kiếm, bước tới: “Vệ Hạo, lần này ngươi không thể cản chúng ta.”

Vệ Hạo mỉm cười, giọng lạnh: “Ngươi không nhận ra sao, chân bản Pháp Kinh không chỉ là quyền lực. Nó còn là chìa khóa để mở ra những bí mật của Thẩm gia. Các ngươi không chỉ đối mặt với ta, mà còn đối mặt với quá khứ của chính mình.”

Thẩm Tịnh Y nhích tới gần Tạ Trạm, ánh mắt nhìn thẳng vào Vệ Hạo: “Ngươi nghĩ chúng ta sợ sao? Dù quá khứ có ra sao, ta vẫn sẽ bước tiếp.”

Cuộc đối đầu căng thẳng, Vệ Hạo bất ngờ giơ tay, những chú linh canh bằng giấy phát sáng xanh lam từ trần nhà lao xuống. Tạ Trạm đỡ được vài chiếc, nhưng vẫn cảm nhận rõ sức mạnh của chúng. Tịnh Y tung trâm bạc, lao lên, uyển chuyển hạ gục những linh canh còn lại, từng động tác nhanh nhẹn, chính xác, ánh mắt lạnh lùng nhưng dường như cũng giấu một nỗi đau sâu kín.

Tiếng xào xạc của giấy và ánh sáng xanh lam hòa vào nhau, tạo thành một màn khói huyền ảo. Vệ Hạo bước lui, ánh mắt vẫn sắc lạnh, giọng nói vang lên: “Các ngươi sẽ không bao giờ lấy được chân bản Pháp Kinh nếu không trả giá. Và giá phải trả, chính là ký ức và mạng sống.”

Tạ Trạm cảm nhận một cơn đau nhói trong tâm trí, hình ảnh kiếp trước vụt hiện: lửa, máu, và bàn tay bé nhỏ nắm tay hắn: “Đừng bỏ ta, Tạ Duệ.” Hắn siết chặt tay Tịnh Y, ánh mắt kiên định: “Lần này, ta sẽ không để quá khứ lặp lại. Dù phải đánh đổi mạng sống, ta cũng sẽ bảo vệ nàng.”

Thẩm Tịnh Y nhìn hắn, nước mắt lăn dài nhưng nụ cười vẫn mờ ảo: “Ta cũng sẽ không bỏ ngươi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, dù đường trước có hiểm nguy ra sao.”

Một tiếng nổ vang lên, Cấm Thư Các rung chuyển. Ánh sáng xanh lam bùng lên, bao trùm cả gian thư viện, khiến cả ba người phải lùi lại. Trong khoảnh khắc đó, hai bóng người – Tạ Trạm và Tịnh Y – đứng sát bên nhau, ánh mắt chạm nhau, hiểu rằng số phận của họ từ đây đã gắn kết chặt chẽ, không thể tách rời.

Khi ánh sáng xanh tan dần, họ thấy trước mặt là gian chính điện, nơi chân bản Ngọc Hư Pháp Kinh được đặt trong hộp sắt cũ kỹ. Bên cạnh, bóng Vệ Hạo mờ dần, khuôn mặt vẫn hiện lên một nụ cười lạnh: “Hãy nhớ, định mệnh không ai có thể thay đổi hoàn toàn.”

Tạ Trạm bước tới, tay chạm vào hộp sắt, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Thẩm Tịnh Y đứng bên, nắm tay hắn, cả hai cùng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị mở ra cánh cửa định mệnh, nơi quá khứ và hiện tại gặp nhau, và nơi tình cảm họ bắt đầu nảy nở thực sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×