kiếp này, tôi chọn chính mình

Chương 11: Khoảng cách của hai nhịp tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, quán “Lặng” mở cửa sớm hơn mọi ngày. Lâm Hạ đến trước, pha cà phê cho khách quen rồi lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ. Ánh nắng vàng nhạt trượt qua tấm kính, hắt lên gương mặt cô. Những ngày gần đây, cô thấy lòng mình chông chênh hơn. Từ lúc trở về từ quê, mọi thứ giữa cô và Giang Thâm dường như không còn như trước.

Không hẳn xa cách, nhưng cũng chẳng còn gần gũi như những buổi chiều cùng nhau pha cà phê, chỉnh đèn, lau bàn. Anh vẫn đến quán đều đặn, vẫn nở nụ cười dịu dàng mỗi khi nhìn cô, nhưng ánh mắt ấy — không còn dừng lại lâu như trước nữa.

“Anh bận gì sao?” — cô hỏi một buổi sáng, khi anh đang ngồi gõ laptop.

Anh khẽ ngẩng lên, đôi mắt thoáng mệt. “Có một dự án ảnh, anh cần chuẩn bị gấp. Có lẽ sẽ đi vài tuần.”

“Xa à?”

“Không xa lắm, nhưng chắc không tiện về lại mỗi ngày.”

“Vậy…” — cô dừng lại, cố giữ giọng bình thường — “quán chắc sẽ buồn lắm.”

Giang Thâm chỉ cười. “Anh sẽ gửi ảnh cho em. Coi như mỗi ngày vẫn gặp nhau.”

Lâm Hạ khẽ gật, nhưng lòng lại rối như tơ. Cô không hiểu vì sao trong ngực mình lại có thứ cảm xúc vừa ấm vừa nhói như thế. Có lẽ, vì đã quá quen với sự hiện diện của anh. Còn bây giờ, khi anh nói “đi”, cô chợt nhận ra, mình chưa từng chuẩn bị để xa anh dù chỉ một ngày.

Ngày anh đi, trời mưa. Lâm Hạ dậy sớm, pha cà phê rồi mang ra trạm xe. Anh đội mũ, khoác áo xám, vai đeo máy ảnh. Nhìn anh giữa cơn mưa lất phất, cô chợt thấy hình ảnh ấy quen thuộc đến nghẹt thở — như cảnh trong bức ảnh đầu tiên anh chụp về cô, chỉ khác là lần này, người quay lưng đi là anh.

“Em không cần tiễn đâu.” – anh nói nhỏ.

“Em muốn nhìn anh đi.” – cô cười, cố giấu giọng nghèn nghẹn.

Anh im, rồi khẽ gật. “Vậy hứa là sẽ không khóc.”

“Em đâu còn trẻ con nữa.”

“Nhưng ánh mắt em vẫn giống lần đầu anh gặp.”

Câu nói ấy khiến tim cô run rẩy. Cô chỉ biết nhìn theo bóng anh dần mờ trong màn mưa. Chiếc xe lăn bánh, để lại làn khói trắng loang vào không trung. Cô đứng mãi, đến khi tay lạnh ngắt mới quay về.

Từ hôm đó, quán “Lặng” trở nên yên tĩnh lạ thường.

Giang Thâm vẫn gửi ảnh đều đặn. Mỗi ngày, chỉ một tấm, kèm theo vài dòng chữ ngắn:

“Sáng nay trời nhiều mây, nhưng ánh sáng đẹp lắm.”

“Anh vừa chụp một chú mèo lười, giống em.”

“Nhớ pha cà phê vừa thôi, đừng để đắng quá.”

Lâm Hạ lưu từng tấm ảnh, đọc từng dòng chữ như nuốt từng nhịp tim. Cô cố cười mỗi lần khách hỏi: “Anh nhiếp ảnh đâu rồi?” Nhưng có những đêm, khi nhìn ra ngoài, ánh đèn đường mờ ảo, cô chỉ muốn gọi anh, nghe giọng anh dù chỉ vài phút.

Một tối, cô nhận tin nhắn từ Trần Dung — bạn cũ của Giang Thâm:

“Nghe nói Giang Thâm đang cộng tác với một nữ phóng viên bên đoàn triển lãm, thân lắm đó.”

Cô khựng người. Một cảm giác lạ len vào tim — không phải ghen, mà là một nỗi sợ vô hình.

Tối đó, anh không gửi ảnh như mọi khi. Cô chờ đến khuya, điện thoại vẫn im lặng.

Trong căn phòng tối, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ. Mỗi âm thanh như đâm vào lòng cô. Phải chăng, khoảng cách thật sự không tính bằng bao nhiêu cây số, mà là khi người ta không còn ở trong cùng một khoảnh khắc của nhau nữa…

Ba ngày sau, Giang Thâm về.

Cửa quán mở ra, tiếng chuông nhỏ reo lên, và anh đứng đó — vẫn chiếc áo xám, nhưng mắt anh trũng sâu vì mệt.

“Anh…” – cô bật thốt.

“Anh về rồi.” – Anh mỉm cười, giọng khàn. – “Nhớ cà phê em pha quá.”

Cô muốn hỏi hàng trăm câu: tại sao không nhắn, vì sao không nói gì, có thật anh đi cùng người khác không… nhưng rồi lại chỉ nói được một câu đơn giản:

“Anh muốn uống loại nào?”

“Loại cũ là được.” – Anh cười.

Cô pha, anh ngồi nhìn, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng động tác quen thuộc. Khi tách cà phê đặt xuống bàn, anh cầm lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói:

“Anh mệt quá. Nhưng khi bước vào đây, mọi thứ lại yên ngay lập tức.”

Cô khẽ cười. “Có lẽ quán này có phép.”

“Không.” – Anh nhìn cô, giọng dịu – “Là em có.”

Khoảnh khắc ấy, tim cô run lên như lần đầu biết yêu. Nhưng khi ánh mắt họ giao nhau, cô lại né đi, sợ mình sẽ yếu lòng mà nói ra hết.

Chiều đó, anh giúp cô dọn lại đèn. Trong lúc treo dây, cô vô tình làm rơi một bức ảnh — tấm cô chụp lại nhà cũ, có góc cửa sổ ngập nắng.

Anh cúi nhặt, ngắm rất lâu.

“Anh thích tấm này.”

“Vì sao?”

“Vì nó khiến anh thấy nhớ. Không biết là ai, nhưng có lẽ từng đứng ở khung cửa như thế, chờ ai đó quay về.”

Lâm Hạ khẽ cúi đầu, giọng nhỏ: “Có lẽ là em.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt bỗng lặng. Cả không gian như đông lại. Cô nghe rõ tim mình đang đập – từng nhịp rõ ràng, nhưng không trùng với nhịp tim của anh.

Một khoảng cách mỏng manh – như lớp kính giữa hai người, chạm được bằng ánh mắt, nhưng chẳng thể vượt qua.

Đêm đó, anh về trễ. Cô ngồi một mình trong quán, ngoài trời gió mạnh. Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn cũ anh từng gửi: “Anh sẽ gửi ảnh cho em mỗi ngày.”

Rồi cô bật cười – thật ra, điều em cần đâu phải ảnh, mà là chính anh.

Tiếng cửa mở khiến cô giật mình. Giang Thâm quay lại, trên tay cầm chiếc ô ướt. Anh bước đến, đặt ô sang bên.

“Anh quên thứ này.” – Anh nói nhỏ, đặt lên bàn một tấm ảnh.

Lâm Hạ cầm lên. Trong ảnh là cô, khi đang cười, ánh sáng buổi chiều phủ vàng trên tóc. Dưới ảnh viết dòng chữ nhỏ: Khoảnh khắc tim anh lệch một nhịp.

Cô ngẩng lên, mắt bắt gặp ánh nhìn anh.

“Em biết không,” – anh nói chậm rãi – “lúc chụp tấm này, anh nhận ra mình đã sợ mất em. Sợ một ngày em đi xa hơn cả tầm với của anh.”

Giọng anh thấp, hơi khàn. “Anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu lại… cho đến khi gặp em.”

Không có lời hoa mỹ, cũng chẳng có khung cảnh tỏ tình rực rỡ. Chỉ là tiếng gió thổi qua, mang theo mùi cà phê nồng ấm, và hai người đứng đối diện nhau trong ánh đèn mờ.

Lâm Hạ bước tới, đặt tấm ảnh xuống bàn. “Anh có biết không, khoảng cách của hai nhịp tim… chỉ cần một bước là gần, nhưng nếu ai đó sợ, thì sẽ mãi xa.”

Cô dừng lại một chút, ngẩng lên nhìn anh:

“Em không muốn xa nữa.”

Giang Thâm mỉm cười, không nói gì thêm. Anh chỉ vươn tay, nhẹ nắm lấy tay cô. Khoảng cách ấy – cuối cùng cũng bị xóa đi.

Bên ngoài, gió thổi mạnh hơn, cuốn theo những chiếc lá cuối mùa bay ngang qua cửa kính. Ánh đèn phản chiếu trên ly cà phê, lấp lánh như ngôi sao nhỏ.

Trong giây phút ấy, hai nhịp tim vốn lệch nhau dần tìm lại cùng một tiết tấu – chậm rãi, nhưng vững vàng.

Tối đó, Lâm Hạ lại viết:

“Ngày thứ mười hai.

Có lẽ tình yêu không phải là một cơn bão, mà là tiếng mưa rơi đều sau bão.

Khi hai nhịp tim lệch, chỉ cần một người tiến lên, mọi khoảng cách đều tan biến.”

Cô khép sổ, đặt nó lên bàn, nơi vẫn còn vệt sáng cuối cùng của đèn vàng.

Ở bên ngoài, Giang Thâm vẫn đang lau kính. Ánh mắt anh lướt qua cô, khẽ cong môi cười — nụ cười ấy, đủ khiến mọi mùa trong lòng cô tan chảy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×