kiếp này, tôi chọn chính mình

Chương 12: Lời chưa nói trong ánh bình minh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh len qua khung cửa sổ, ánh sáng đầu ngày lấp lánh rơi xuống sàn gỗ, lẫn trong hương cà phê mới pha. Lâm Hạ khẽ mở mắt, cảm giác như vừa đi qua một giấc mơ ngọt ngào. Cô ngồi dậy, chạm tay vào tấm ảnh trên bàn — bức ảnh Giang Thâm chụp, vẫn còn in rõ nét nụ cười của cô trong ánh chiều hôm ấy.

Ngày hôm qua như một giấc mơ, nhưng là giấc mơ thật. Cô vẫn nhớ rõ cảm giác khi tay anh nắm lấy tay cô, ấm áp đến run rẩy. Cô không biết nên gọi đó là khởi đầu hay là kết thúc của sự chờ đợi — chỉ biết rằng, từ hôm đó, mọi thứ dường như đã đổi khác.

Buổi sáng, quán “Lặng” mở cửa sớm hơn thường lệ. Không khí mùa đông đang đến gần, hơi lạnh len vào từng khe cửa, khiến ly cà phê nóng trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Giang Thâm đến, mang theo một bó hoa nhỏ. Anh đặt nó lên quầy pha chế, nói giản dị:

“Anh thấy nó hợp với quán.”

“Loại hoa gì đây?” – cô hỏi.

“Thạch thảo trắng. Ở nơi anh chụp ảnh, nó mọc dọc triền núi. Người ta bảo, nó tượng trưng cho sự chờ đợi.”

“Anh vẫn nhớ sao?” – cô mỉm cười.

“Làm sao quên được. Mọi bức ảnh anh chụp đều vì muốn giữ lại điều gì đó không thể nói thành lời.”

Anh nói xong, ánh nhìn dừng lại nơi cô. Lâm Hạ chợt cảm thấy gò má mình nóng lên, vội quay đi.

Từ hôm hai người “thật sự” nói với nhau những điều trong lòng, giữa họ vẫn có chút ngượng ngùng — không phải xa cách, mà là cái e dè của hai người vừa bước sang ranh giới mới trong tình cảm.

Công việc của quán dạo này ổn định hơn. Nhiều khách biết đến “Lặng” qua những bức ảnh của Giang Thâm được đăng triển lãm. Ai cũng nói quán này có không khí đặc biệt — vừa ấm áp vừa tĩnh lặng, như mang theo hơi thở của kỷ niệm.

Một buổi trưa, khi khách đã vãn, Lâm Hạ ngồi xem lại tập ảnh anh chụp. Có một bức cô chưa từng thấy — là ảnh chụp đôi bàn tay cô đang đặt trên ly cà phê, ánh sáng phản chiếu khiến những ngón tay trông mong manh như trong tranh. Dưới bức ảnh có một dòng chữ viết tay:

“Nếu có thể, anh muốn được nắm bàn tay này mỗi sáng.”

Tim cô khẽ thắt lại. Cảm giác ngọt ngào ấy khiến cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Cô ngẩng lên — Giang Thâm đang đứng ở quầy, cúi đầu lau cốc, ánh sáng trượt qua mái tóc anh, tạo nên viền sáng mờ ảo. Tự nhiên, cô cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, nhưng chỉ cần người kia còn ở đây, mọi thứ đều đủ.

Chiều đến, anh nhận được cuộc gọi từ viện nhiếp ảnh. Anh hơi khựng, rồi nói nhỏ với cô:

“Họ muốn anh qua Bắc Châu nửa tháng để chuẩn bị triển lãm ảnh quốc tế.”

Lâm Hạ im lặng một lúc. Cô mừng cho anh, nhưng trong lòng lại có chút sợ. Cảm giác chia xa luôn khiến cô bất an, nhất là khi họ vừa mới chạm tới nhau sau bao tháng ngày lặng lẽ.

“Anh nên đi.” – cuối cùng cô nói, giọng nhẹ tênh.

“Em không sao chứ?”

“Em đâu ích kỷ đến mức giữ anh lại.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ đáp: “Anh chỉ sợ đi rồi, quay lại sẽ thấy quán trống vắng mất em.”

“Anh nghĩ em sẽ đi đâu được chứ?” – cô cười, cố giấu run rẩy trong giọng. – “Em còn chưa pha xong menu mùa đông cơ mà.”

Giang Thâm bước đến, đặt tay lên vai cô. “Vậy anh yên tâm. Nhưng hứa với anh, nếu nhớ, hãy nhắn. Anh muốn biết, dù chỉ một dòng.”

Cô gật đầu, khẽ đáp: “Nếu nhớ nhiều quá thì sao?”

“Thì anh sẽ quay về, dù triển lãm chưa xong.”

Ánh nhìn họ chạm nhau, dịu dàng mà kiên định. Trong mắt anh, cô thấy được cả bóng mình — nhỏ bé nhưng tràn đầy ấm áp.

Ngày anh đi, trời nắng trong hiếm thấy. Lâm Hạ tiễn anh ra ga, lần này cô không khóc, chỉ mỉm cười, như một người đã học được cách giữ yêu thương trong lòng.

“Em biết không,” – anh nói trước khi lên tàu, – “ở nơi anh đến, bình minh rất đẹp. Anh sẽ gửi cho em tấm đầu tiên.”

“Vậy anh nợ em một lời hứa.”

“Ừ, và anh sẽ giữ trọn.”

Tiếng còi tàu vang lên, xé tan không khí yên ắng. Anh quay đầu lại nhìn cô lần cuối, ánh mắt sâu và sáng. Lâm Hạ khẽ giơ tay, cười giữa ánh nắng — nụ cười ấy, có cả sự chờ đợi và niềm tin.

Những ngày anh đi, quán “Lặng” vẫn mở đều. Cô pha cà phê, lau bàn, ngồi bên khung cửa sổ nơi họ thường cùng nhìn ra phố. Mỗi buổi sáng, điện thoại cô lại sáng lên:

“Bình minh Bắc Châu, 6:12 sáng. Màu trời giống màu váy em hôm ấy.”

“Hôm nay gió to, nhưng nắng vẫn đủ để chụp. Em ăn sáng chưa?”

“Anh chụp được một tấm, có tia sáng giống như bàn tay em đặt trên ly cà phê.”

Cô đọc từng dòng, tim khẽ rung theo nhịp gõ chữ. Cô không trả lời nhiều, chỉ gửi lại một hình trái tim nhỏ. Nhưng anh vẫn hiểu.

Có lẽ, tình yêu thật sự không cần nhiều lời. Chỉ cần biết rằng, dù xa bao nhiêu, trái tim vẫn đang hướng về cùng một phía.

Một tuần sau, anh gọi video cho cô. Màn hình hơi mờ vì gió, nhưng nụ cười anh vẫn rõ ràng.

“Anh muốn cho em xem cái này.”

Máy ảnh xoay nhẹ — phía sau anh là vùng đồi rộng, mặt trời đang lên. Ánh sáng rực rỡ bao phủ không gian, đẹp đến ngẩn ngơ.

“Đây là bình minh đầu tiên anh chụp cho em.” – Anh nói nhỏ.

Lâm Hạ khẽ cười, mắt cô lấp lánh. “Em nhìn thấy rồi. Đẹp quá.”

“Anh mong một ngày, em cũng đứng cạnh anh, nhìn thấy nó ngoài đời.”

“Anh đang mời em sao?”

“Nếu là mời cả đời, em có nhận không?”

Cô cười, lắc đầu nhẹ. “Anh nói chuyện càng ngày càng khéo.”

“Không phải khéo, là thật lòng.”

Một cơn gió thổi qua, khiến màn hình rung nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra điều mà từ lâu cô vẫn trốn tránh — cô yêu anh, yêu một cách yên lặng và sâu sắc đến mức không cần thừa nhận nữa.

Đêm đó, sau khi tắt điện thoại, cô mở cuốn sổ ghi chép thường ngày. Trên trang trắng, cô viết:

“Ngày thứ mười tám.

Có những lời không cần nói ra, chỉ cần bình minh vẫn đến, thì người ấy sẽ hiểu.”

Cô khép sổ, ngồi lặng một lúc, rồi nhìn ra ngoài khung cửa. Ánh đèn đường hắt xuống bàn tay cô — nơi anh từng nắm lấy. Cô khẽ mỉm cười, như tự nói với chính mình:

“Giang Thâm, anh đi đâu, em cũng sẽ chờ bình minh cùng anh.”

Hai ngày sau, một bưu phẩm được gửi đến quán “Lặng”. Là một cuốn ảnh nhỏ, không ghi tên người gửi, nhưng nét chữ trên phong bì thì quá quen.

Cô mở ra — bên trong là mười hai tấm ảnh, mỗi tấm là một khoảnh khắc bình minh ở Bắc Châu. Ở trang cuối, là tấm ảnh cô đang đứng bên cửa sổ quán, do ai đó chụp từ xa, ánh sáng chiếu lên khiến cô như hòa vào khung cảnh. Dưới bức ảnh có dòng chữ:

“Không có khoảng cách nào giữa hai người cùng ngắm bình minh.

Anh sẽ về sớm, để được nhìn thấy ánh sáng đó cạnh em.”

Cô khẽ chạm vào dòng chữ, môi mấp máy mà không nói thành lời. Ngoài kia, nắng đầu ngày chiếu xuống, rực rỡ như lời hứa đang dần thành hình.

Buổi sáng hôm sau, Lâm Hạ mở quán sớm hơn thường lệ. Cô đặt bó thạch thảo trắng lên quầy, pha sẵn hai ly cà phê. Khi ánh sáng chiếu qua khung kính, cô tự nhủ — có lẽ hôm nay anh sẽ về.

Đúng tám giờ, tiếng chuông cửa vang lên.

Cô quay lại — và anh đứng đó, gương mặt rám nắng, ánh mắt vẫn như trước.

“Anh về rồi.” – anh nói, nụ cười nhẹ nhưng ấm áp đến lạ.

“Em biết mà.” – cô khẽ đáp. – “Cà phê đã sẵn sàng.”

Anh bước tới, mùi gió mang theo hương đất xa. Anh cầm ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm.

“Lần này, cà phê không đắng như trước.” – anh nói.

“Vì có thêm chút ngọt.” – cô cười.

“Là từ đâu?”

“Là từ lời chưa nói mà ai đó gửi về qua bình minh.”

Giang Thâm nhìn cô rất lâu, rồi khẽ đặt ly xuống. “Nếu vậy, anh muốn nói lời đó bây giờ.”

Cô chưa kịp phản ứng, anh đã bước lại gần, ánh mắt sâu như buổi sớm mai, giọng anh trầm và chân thành:

“Anh yêu em, Lâm Hạ. Không chỉ trong bình minh, mà cả những đêm không có ánh sáng.”

Cô khựng người, rồi mỉm cười, giọng khẽ như gió:

“Vậy thì, bình minh của em cuối cùng cũng có tên rồi.”

Tia sáng đầu tiên của ngày mới tràn qua khung cửa, chiếu xuống hai người đang đứng giữa quán cà phê nhỏ. Không cần thêm bất kỳ lời hứa nào, bởi mọi điều chưa nói — đã được ánh sáng ấy thay họ nói hộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×