Tôi từng nghĩ, con người chỉ thay đổi khi đã mất đi tất cả.
Nhưng hóa ra, chỉ cần một cơ hội để bắt đầu lại – mọi thứ cũng có thể khác.
Ba tuần kể từ ngày tôi trở lại TD Studio.
Mỗi sáng, tôi pha cho mình một ly cà phê, mở nhạc nhẹ và ngồi vẽ đến khi ánh nắng tràn qua ô cửa sổ.
Cuộc sống hiện tại của tôi giản dị, nhưng lạ thay, lại khiến tôi thấy an lòng hơn bất cứ lúc nào.
Buổi sáng hôm nay, Giang Thâm gọi tôi từ sớm.
“Tôi sẽ đến đón em đi xem địa điểm chụp.”
“Sớm vậy à?”
“Ánh sáng buổi sáng là đẹp nhất.” – giọng anh trong điện thoại khẽ cười, nghe như gió lùa qua tán cây.
Mười phút sau, anh đã đứng trước cửa.
Chiếc xe jeep cũ màu bạc đỗ im, cửa kính phản chiếu ánh nắng đầu ngày.
“Lên đi.” – anh nói, tay vẫy nhẹ.
Tôi bước lên xe, hương cà phê từ tay anh phảng phất trong không khí.
Anh luôn như vậy – lặng lẽ, tự nhiên, không làm gì quá mức, nhưng mỗi hành động nhỏ đều khiến người ta thấy ấm.
Chúng tôi lái xe đến một khu ngoại ô, nơi có cánh đồng lau trải dài.
Nắng sớm vàng nhạt, gió thổi rì rào.
“Đẹp quá…” – tôi khẽ nói.
“Ừ. Mọi thứ đều mới mẻ khi ta chịu dừng lại nhìn.” – anh đáp.
Giang Thâm dựng tripod, chỉnh máy ảnh. Tôi giúp anh trải vài tấm vải trắng, sắp xếp đạo cụ.
Anh chụp, tôi đứng bên, thỉnh thoảng chỉnh nhẹ góc khăn, cài lại chiếc ghim nhỏ.
Mọi thứ diễn ra trong yên ắng, chỉ có tiếng gió và tiếng máy ảnh vang lên đều đặn.
Một khoảnh khắc, anh quay lại, ánh sáng chiếu vào gương mặt anh, khiến tôi sững lại.
Đôi mắt anh sâu, sáng, nhưng có gì đó rất quen thuộc…
Tôi đã thấy ánh mắt này ở đâu rồi?
Trong giấc mơ? Hay trong một kiếp đã mất?
“Em ổn chứ?” – anh hỏi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
“À, không sao. Chỉ là gió mạnh quá thôi.”
Tôi cười gượng, tự trấn an mình.
Buổi trưa, khi trở về thành phố, Giang Thâm thả tôi xuống trước công ty.
Anh nói anh có buổi chụp khác buổi chiều, rồi rời đi.
Tôi nhìn theo chiếc xe khuất dần giữa dòng người, lòng dâng lên cảm giác trống rỗng mơ hồ.
Tôi vừa bước vào sảnh thì nghe thấy giọng ai đó gọi tên mình:
“Lâm Hạ.”
Tôi quay lại. Là Trần Duật.
Anh đứng đó, tay đút túi, dáng vẻ vẫn chỉn chu như mọi khi.
Ánh sáng phản chiếu trên mắt kính, che đi biểu cảm thật của anh.
“Anh có thể nói chuyện với em một lát không?”
Tôi thoáng do dự, rồi gật đầu.
Chúng tôi ngồi trong quán cà phê tầng trệt.
Cà phê vẫn thơm, nhưng mùi ấy bây giờ khiến tôi nhạt miệng.
“Anh xin lỗi vì hôm trước không nhận ra em sớm hơn. Em là người gửi bản thiết kế ‘Khởi đầu mới’, đúng không?” – anh hỏi, giọng nhẹ như thể đang nói chuyện công việc.
“Vâng. Tôi chỉ làm theo yêu cầu thôi.”
“Anh xem rồi. Ý tưởng tốt, màu sắc tinh tế. Nếu có thời gian, anh muốn nghe em nói thêm về cảm hứng.”
Tôi nhìn anh – người từng là cả thế giới của mình, giờ lại ngồi đối diện, nói bằng giọng của cấp trên với nhân viên.
“Không cần đâu.” – tôi đáp khẽ. – “Tôi chỉ vẽ thứ mình thấy đẹp.”
Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ cười.
“Em thay đổi nhiều quá. Trước kia, em luôn muốn anh góp ý.”
Trước kia…
Đúng vậy, trước kia tôi từng làm mọi thứ chỉ để anh nhìn tôi một lần.
Còn giờ đây, tôi chỉ muốn sống cho mình.
“Người ta phải thay đổi thôi.” – tôi nói, giọng nhẹ mà dứt khoát. – “Anh không cần quan tâm đâu.”
Anh im lặng một lúc, rồi nhìn ra ngoài cửa kính.
“Hôm đó, anh thấy em đi cùng Giang Thâm.”
“Vâng.”
“Hai người quen nhau lâu chưa?”
Tôi khẽ nhíu mày:
“Sao anh hỏi?”
“Không có gì. Chỉ là tò mò.” – anh đáp, nhưng trong mắt thoáng qua chút gì đó giống như… ghen.
Tôi không nói thêm gì nữa.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng.
Buổi tối, khi tôi về đến nhà, Giang Thâm đang ngồi trước cửa, tay cầm một túi giấy.
“Anh đợi em?”
“Ừ. Có chút quà.” – anh giơ túi lên, bên trong là vài cuộn vải lụa và mấy món phụ kiện nhỏ. – “Cho dự án chụp tuần sau.”
Tôi mở ra xem, từng món đều tỉ mỉ, tinh tế.
“Anh thật chu đáo.”
“Không hẳn. Tôi chỉ muốn giúp em có thêm cảm hứng.”
Tôi bật cười.
“Anh luôn biết nói những điều khiến người khác vui.”
“Không hẳn đâu.” – anh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc lạ thường. – “Tôi chỉ nói điều thật.”
Giữa khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự chân thành không thể chối cãi trong ánh mắt anh.
Tôi chợt thấy tim mình đập nhanh hơn – điều mà đã lâu rồi tôi không cảm nhận được.
Tôi dành mấy ngày sau đó để hoàn thiện bản thiết kế mới.
Ban ngày, tôi làm ở công ty; ban đêm, tôi ngồi vẽ đến khuya.
Giang Thâm thỉnh thoảng ghé qua, mang theo trà hoa nhài hoặc vài bức ảnh anh chụp trong buổi sáng.
Anh nói:
“Ánh sáng cũng có cảm xúc riêng. Khi vui, nó mềm. Khi buồn, nó lạnh.”
Tôi đáp:
“Giống con người.”
“Ừ. Và em là người rất giỏi nhận ra điều đó.”
Tôi bật cười. Không biết từ bao giờ, anh đã trở thành phần bình yên nhất trong những ngày hỗn loạn này.
Một buổi chiều, khi đang thu dọn bàn vẽ, tôi nhận được tin nhắn:
Trần Duật: “Tối nay em rảnh không? Anh muốn bàn thêm về bản vẽ.”
Tôi do dự một lát rồi trả lời:
“Tôi sẽ gửi qua email. Anh xem sau nhé.”
Chưa đầy năm phút sau, anh nhắn lại:
“Anh muốn gặp trực tiếp.”
Tôi thở dài, nhưng rồi đồng ý.
Một phần vì không muốn dây dưa, một phần vì tôi biết – sớm muộn gì cũng phải đối diện.
Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê “Cloudy Day” – nơi khởi đầu của mọi chuyện ở kiếp trước.
Chỗ ngồi bên cửa sổ vẫn như xưa, ánh đèn vàng ấm phủ lên bàn gỗ cũ.
Tôi ngồi xuống, không gọi đồ uống.
Trần Duật nhìn tôi khá lâu.
“Em vẫn đẹp như ngày đầu anh gặp.”
Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng không còn chút dao động.
“Anh muốn nói gì thì nói đi.”
Anh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:
“Anh không biết vì sao, nhưng dạo này anh luôn nghĩ đến em. Có lẽ… anh nhớ em.”
Tôi bật cười khẽ, giọng lạnh lùng:
“Anh nhớ ai? Lâm Hạ ngốc nghếch từng nghe anh nói dối, hay Lâm Hạ bây giờ – người anh chẳng hiểu nổi?”
Ánh mắt anh chao đảo.
“Em thay đổi thật rồi.”
“Đúng. Bởi vì lần này, tôi không cần ai nữa.”
Tôi đứng dậy, bỏ lại anh giữa quán, tiếng bước chân vang khẽ trên nền gỗ.
Bên ngoài, mưa lất phất rơi, hệt như đêm năm nào.
Nhưng lần này, tôi không khóc.
Về đến nhà, tôi thấy Giang Thâm đang đứng trước cửa, tay cầm chiếc ô đen quen thuộc.
“Mưa lại đến.” – anh nói, đưa ô cho tôi. – “Em ổn chứ?”
“Tôi ổn. Chỉ hơi mệt thôi.”
“Vậy thì nghỉ đi. Mai còn buổi chụp.”
Tôi gật đầu, nhưng khi anh quay đi, tôi gọi lại:
“Giang Thâm.”
Anh dừng bước.
Tôi nhìn vào mắt anh, nói chậm rãi:
“Nếu một ngày, anh phát hiện ra tôi không giống người anh tưởng, anh có thất vọng không?”
Anh im lặng một lúc, rồi mỉm cười:
“Không. Vì tôi chưa từng đặt kỳ vọng nào để mà thất vọng. Tôi chỉ nhìn thấy em – người đang sống thật với chính mình.”
Câu nói ấy khiến tim tôi run lên.
Không hoa mỹ, không hứa hẹn, nhưng lại là lời đẹp nhất tôi từng nghe.
Đêm ấy, tôi mở cửa sổ, gió mang theo mùi mưa dịu.
Thành phố yên tĩnh, chỉ có tiếng xe xa xa.
Tôi nhìn vào tấm bản vẽ mới, bức phác thảo mà tôi đặt tên là “Tự do”.
Đó là một người con gái đứng giữa cánh đồng, váy trắng tung bay trong gió, tay cầm chiếc ô đen.
Tôi chợt nhận ra – hình dáng ấy, chẳng khác nào tôi của bây giờ.
Không còn ai đứng cạnh, không cần ai dắt lối.
Nhưng ánh sáng vẫn rọi xuống, ấm áp và dịu dàng.
“Lần này…” – tôi khẽ nói, giọng hòa vào gió –
“…tôi thật sự chọn chính mình.”