kiếp này, tôi chọn chính mình

Chương 4: Giữa hai thế giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm. Ánh nắng đầu ngày rọi qua rèm cửa, nhẹ như hơi thở của một giấc mơ.

Tôi ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng quen thuộc mà vẫn thấy xa lạ. Hôm qua tôi còn ngỡ đây là một giấc mộng, nhưng hôm nay, mọi thứ dường như quá thật. Mùi hoa nhài trên bàn, chiếc đồng hồ báo thức kêu đúng giờ bảy giờ sáng, thậm chí chiếc áo khoác treo ở góc tủ — tất cả đều đúng như năm năm trước.

Thời gian thật sự quay lại.

Tôi đang sống trong chính quá khứ của mình.

Tôi ngồi im rất lâu, bàn tay siết chặt mép chăn. Một cảm giác lẫn lộn giữa bình yên và sợ hãi len vào tim. Tôi có cơ hội để sống lại, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải nhìn lại tất cả những sai lầm từng khiến tôi gục ngã.

Sau buổi cà phê hôm trước, tôi vẫn chưa gặp lại Giang Thâm. Nhưng hình ảnh anh vẫn xuất hiện trong đầu tôi, mơ hồ như làn sương sớm — vừa thật vừa xa. Tôi không hiểu sao, chỉ cần nhớ đến đôi mắt anh, lòng tôi lại có cảm giác lạ: một sự tĩnh lặng, an toàn, không phán xét.

Điều đó hoàn toàn trái ngược với cảm giác khi ở bên Trần Duật.

Tôi vẫn đi làm ở quán sách nhỏ gần trường đại học. Quán có tên “Lặng”, nằm trong con ngõ nhỏ, mùi cà phê trộn lẫn mùi giấy cũ. Mỗi sáng tôi sẽ sắp xếp kệ, pha vài ly cà phê, rồi mở nhạc nhẹ. Công việc chẳng có gì to tát, nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu mà trước kia tôi chưa từng trân trọng.

Có lẽ, sống lại một lần, tôi mới hiểu:

Bình yên không đến từ việc có ai đó yêu mình, mà từ việc mình biết cách yêu cuộc sống.

Một buổi chiều, quán vắng khách. Tôi đang ngồi ghi lại vài dòng trong sổ tay — thói quen mới của tôi từ khi “trở lại” — thì cửa quán bật mở.

Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, và tôi nhìn thấy anh.

Giang Thâm bước vào, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay cầm máy ảnh.

“Chào,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm, “hôm nay quán yên tĩnh nhỉ.”

Tôi khẽ gật đầu. “Anh lại đi chụp ảnh à?”

Anh mỉm cười: “Ừ, vừa chụp ở hồ sen gần đây. Thấy quán này dễ thương quá nên ghé mua cà phê. Với lại…” — anh nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên tôi — “muốn xem hôm nay em có viết gì mới không.”

Tôi bật cười nhẹ: “Anh còn nhớ chuyện đó à?”

“Nhớ chứ. Em có vẻ là người thích ghi chép. Giống tôi.” Anh chỉ vào cuốn sổ trong tay tôi, ánh mắt như đang nhìn một điều gì đó thân thuộc.

Tôi chợt nhớ, kiếp trước, Giang Thâm cũng từng có một cuốn sổ tương tự. Nhưng tôi chỉ biết điều đó quá muộn — vào ngày tang lễ của anh.

Ý nghĩ ấy khiến tim tôi khẽ run. Tôi hít sâu, cố giữ giọng tự nhiên:

“Anh cũng viết à?”

“Viết, nhưng không nhiều. Chỉ là vài ghi chú về những nơi mình đi qua thôi.”

Giọng anh nhẹ, như kể một chuyện xa xôi. “Thật ra tôi tin, mọi người đều có một ‘thế giới song song’ bên trong mình. Một nơi không ai chạm tới, nơi ta cất giấu những điều chưa kịp nói.”

Tôi im lặng một lúc. Những lời ấy, với tôi, giống như một mũi tên xuyên qua lớp sương dày trong lòng.

Thế giới song song…

Nếu thật có thế giới ấy, thì tôi đang ở trong cái nào? Quá khứ, hiện tại, hay một giấc mơ mà số phận ban cho để tôi làm lại từ đầu?

Tối hôm đó, tôi về nhà muộn.

Trời đổ mưa nhẹ. Tiếng mưa rơi trên mái tôn nghe như tiếng thì thầm.

Tôi ngồi bên cửa sổ, bật đèn vàng nhỏ, mở cuốn sổ ra và bắt đầu viết.

“Ngày thứ 4 sau khi quay lại.

Hôm nay, tôi gặp lại Giang Thâm.

Anh vẫn như vậy — trầm tĩnh, dịu dàng, và dường như biết nhiều hơn những gì anh nói.

Có lúc tôi thấy sợ. Sợ nếu một ngày nào đó, anh cũng rời đi như kiếp trước.

Nhưng tôi tự nhắc mình: Lần này, tôi không chạy theo ai. Tôi chỉ muốn sống tốt, dù chỉ là một ngày.”

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Ánh đèn đường phản chiếu trong mưa, từng giọt rơi xuống mái hiên, như kim cương vụn tan chảy.

Ở một góc nào đó của thành phố này, có lẽ Trần Duật cũng đang sống cuộc sống của anh.

Nhưng với tôi, mọi thứ đã khác. Tôi không còn là cô gái ngày xưa — người từng quên mất bản thân vì yêu sai người.

Sáng hôm sau, tôi đến quán sớm. Vừa mở cửa, tôi đã thấy trên bàn có một phong bì nhỏ, không đề tên.

Bên trong là một bức ảnh.

Bức ảnh chụp đúng góc quán, với ánh sáng xuyên qua cửa sổ, hắt lên giá sách. Và trong khung hình — tôi đang đứng, mỉm cười, tay cầm cuốn sổ.

Dòng chữ ở mặt sau ảnh viết:

“Ánh sáng của buổi sớm, dành cho người biết trân trọng nó.”

Không cần đoán, tôi cũng biết ai gửi.

Giang Thâm.

Tôi cầm bức ảnh rất lâu. Một cảm giác ấm áp len vào tim, dịu dàng và tinh khiết. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy mình thật sự mỉm cười mà không cần cố gắng.

Buổi chiều hôm ấy, Trần Duật xuất hiện.

Anh đứng ở cửa quán, nét mặt bối rối khi thấy tôi.

“Hạ… thật là em à?”

Tôi ngẩng lên, tay vẫn đặt trên cuốn sổ. Giọng tôi bình thản đến chính tôi cũng ngạc nhiên.

“Là tôi. Anh uống gì?”

Anh nhìn tôi, như không tin vào mắt mình. “Em làm ở đây à? Anh đi công tác về, ngang qua thấy giống em…”

Tôi không nói, chỉ gật đầu.

Trần Duật vẫn vậy — vẫn có cái dáng cao gầy, giọng nói từng khiến tôi say mê. Nhưng giờ đây, giữa chúng tôi như có một bức tường vô hình. Không còn đau, cũng chẳng còn tiếc.

Anh gọi một ly cà phê đen.

Khi tôi đặt ly xuống, anh khẽ nói:

“Em thay đổi rồi. Ngày trước, em sẽ hỏi anh có mệt không, có muốn ăn gì không.”

Tôi mỉm cười: “Con người ta rồi cũng sẽ thay đổi thôi.”

Anh nhìn tôi thật lâu, rồi cười khẽ, như thừa nhận rằng anh không còn chỗ trong câu chuyện này.

Lúc anh rời đi, tôi nhìn theo qua khung cửa. Cảm giác không còn là tiếc nuối, mà là một sự khép lại. Như thể cuốn sách cũ đã đến trang cuối cùng.

Đêm.

Tôi lại viết.

“Ngày thứ 5.

Tôi gặp lại quá khứ.

Nhưng tôi không còn sợ nó nữa.

Có lẽ, để tha thứ cho ai đó, trước hết phải tha thứ cho chính mình.

Giang Thâm nói đúng — trong mỗi người đều có một thế giới song song.

Tôi nghĩ, ở thế giới kia, tôi đã chết.

Nhưng ở thế giới này, tôi đang sống.”

Tôi gấp cuốn sổ lại. Ngoài kia, mưa đã tạnh, bầu trời trong veo.

Tôi chợt nhớ câu nói của anh hôm trước: “Ánh sáng của buổi sớm dành cho người biết trân trọng nó.”

Lần này, tôi sẽ không để lạc mất ánh sáng ấy nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×