kiếp này, tôi chọn chính mình

Chương 7: Anh là khung trời tôi từng bỏ lỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió mùa thu len qua khung cửa, mang theo mùi lá khô.

Quán “Lặng” vẫn mở cửa đều đặn, nhưng dạo gần đây, mỗi lần pha cà phê, tôi lại để tâm đến chiếc ghế bên cửa sổ – nơi Giang Thâm hay ngồi.

Có những buổi sáng anh không đến, tôi vẫn quay đầu theo thói quen, như thể một phần nhịp sống đã quen thuộc với hình bóng ấy.

Một ngày giữa tháng mười, Giang Thâm hẹn tôi ra ngoài. Anh bảo có “một nơi đặc biệt muốn đưa em tới.”

Chúng tôi đi xe máy xuyên qua những con phố nhỏ, gió mát quấn quanh, mùi nắng và hương hoa sữa hòa vào không khí. Tôi ngồi sau, tay nắm nhẹ vạt áo anh, không dám ôm chặt hơn, nhưng cũng chẳng muốn buông.

Khi xe dừng lại, trước mắt tôi là một ngọn đồi nhỏ nhìn ra hồ nước rộng, xa xa là thành phố mờ trong sương. Mặt trời đang lặn, sắc cam loang ra bầu trời như vệt cọ mềm.

“Đây là nơi tôi chụp bức ảnh đầu tiên trong đời,” anh nói, giọng nhẹ nhưng có chút xúc động.

“Ngày ấy, tôi chỉ có chiếc máy ảnh cũ của bố. Tôi chụp bừa, nhưng khi rửa ra, thấy trong khung hình có một con chim nhỏ đang bay. Từ đó, tôi tin vào duyên trùng hợp.”

Tôi ngồi xuống bãi cỏ, nhìn mặt hồ gợn sóng.

“Đẹp thật,” tôi khẽ nói. “Em không ngờ ngay giữa thành phố lại có chỗ yên tĩnh thế này.”

Anh mỉm cười, xoay máy ảnh về phía tôi.

“Có thể chụp em một tấm không?”

Tôi hơi ngại: “Em không hợp ống kính đâu.”

“Cứ để tôi nhìn xem.”

Anh nói, ánh mắt kiên định, như thể qua ống kính kia, anh chỉ muốn lưu lại một phần nhỏ của thế giới mà anh đang trân trọng.

Tôi không né nữa.

Tiếng tách vang lên – một âm thanh nhỏ bé nhưng khiến tim tôi run lên lạ thường.

Giang Thâm hạ máy xuống, ánh chiều đổ lên khuôn mặt anh.

Anh nhìn tôi, hơi nghiêng đầu, nói khẽ:

“Em biết không, đôi khi tôi nghĩ… nếu thế giới có khung trời riêng cho mỗi người, thì em chính là khoảng trời tôi từng bỏ lỡ.”

Tôi sững lại.

Từng chữ như rơi vào lòng tôi, tan ra rồi lắng lại như giọt nước trong hồ.

Tôi không biết phải nói gì, chỉ thấy cổ họng nghẹn. Gió thổi qua, mang theo mùi cỏ ấm và vị hoàng hôn.

Chúng tôi ngồi im một lúc. Tôi hỏi:

“Nếu anh thật sự tin vào định mệnh, anh không sợ một ngày định mệnh đó sẽ thay đổi sao?”

Anh quay sang, ánh mắt dịu dàng:

“Định mệnh chỉ thay đổi khi ta buông tay. Còn nếu vẫn nắm lấy, nó vẫn là của mình.”

Câu nói đơn giản, nhưng tôi lại cảm thấy tim nhói lên.

Tôi từng nắm, từng tin, từng đánh cược tất cả cho một người. Và cuối cùng, tôi chỉ còn lại khoảng trống.

Tôi cười gượng, cố giấu cảm xúc:

“Anh nói nghe dễ lắm. Nhưng thực ra… đôi khi buông tay là cách duy nhất để không đau nữa.”

Giang Thâm im lặng.

Một lúc sau, anh chỉ nói: “Vậy để tôi giữ hộ em một lần, được không?”

Tôi ngẩng lên. Ánh mắt anh bình thản, không ép buộc, không thương hại — chỉ là một lời đề nghị thật lòng, như thể anh đã sẵn sàng trở thành chỗ dựa nếu tôi ngã.

Tôi không trả lời. Nhưng bàn tay tôi khẽ siết lại, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc vừa ấm vừa sợ.

Đêm đó, tôi không ngủ được.

Tôi mở laptop, xem lại những tấm ảnh anh chụp.

Giữa hàng trăm khung hình, tôi tìm thấy tấm chụp buổi chiều ở ngọn đồi — tôi đang cười, tóc bị gió cuốn, mắt khẽ nheo lại vì nắng. Không hoàn hảo, nhưng rất thật.

Tôi nhìn lâu đến mức quên cả thời gian.

Có lẽ lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nhìn thấy chính mình đang sống, chứ không phải đang trốn tránh.

Tôi chợt nghĩ, có khi nào… những điều tôi gọi là “định mệnh” thật ra chỉ là một người không rời đi?

Hôm sau, Giang Thâm mang ảnh đến.

Anh đã in bức đó, đóng khung gỗ nhỏ, mang đến quán. Anh đặt lên kệ, giữa hai chậu sen đá.

“Cho quán thêm ánh sáng,” anh nói.

Tôi nhìn khung ảnh, mỉm cười: “Em không nhớ từng đồng ý cho anh chụp để trưng ở đây.”

Anh chống cằm: “Không cần đồng ý, vì tôi không chụp để khoe. Tôi chỉ muốn nó ở nơi tôi có thể thấy mỗi ngày.”

Tôi khẽ gắt: “Anh lắm lý do thật đấy.”

Anh cười, không đáp. Nhưng ánh mắt anh, lần này, không rời khỏi tôi.

Tối muộn, khi tôi dọn quán, anh vẫn chưa về.

Bên ngoài, sương giăng nhẹ. Tôi bật đèn vàng, không gian như phủ lên lớp sáp ấm.

“Lâm Hạ,” anh gọi tôi, giọng thấp, có chút run.

Tôi quay lại, thấy anh đang đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài trời.

“Có khi nào em từng nghĩ… chúng ta đã gặp nhau trước đó không?”

Tôi khựng lại.

“Ý anh là…?”

“Không phải lần ở bến xe trong ảnh đâu,” anh nói, chậm rãi. “Là trước nữa. Nhiều năm trước, ở một nơi khác.”

Tôi nhíu mày, định nói không, nhưng trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh mơ hồ: một buổi triển lãm ảnh ở thành phố khác, một góc tường có chàng trai đang chụp khán giả, còn tôi chỉ lướt qua.

Tôi nhớ ánh sáng ấy, và có lẽ… ánh nhìn ấy.

“Có thể,” tôi đáp, giọng rất khẽ. “Nhưng nếu có, chắc em đã quên mất.”

Anh quay lại, cười nhẹ:

“Không sao. Tôi nhớ là được rồi.”

Vài ngày sau, tôi nhận được một email lạ.

Người gửi là một nhà báo từng viết về Giang Thâm.

Trong thư, anh ta mời tôi đến tham dự buổi triển lãm ảnh cá nhân của Giang Thâm — với chủ đề “Khung trời đã bỏ lỡ.”

Tôi ngạc nhiên. Giang Thâm chưa từng nhắc đến chuyện này.

Khi tôi hỏi, anh chỉ cười: “Tôi định mời em hôm nay. Nhưng có vẻ người khác nhanh hơn.”

Tôi ngẩng đầu: “Tên triển lãm là gì cơ?”

“‘Khung trời đã bỏ lỡ’,” anh nhắc lại. “Tôi đặt tên đó… sau buổi hôm ở đồi.”

Tôi không biết nên vui hay sợ. Cảm giác vừa hạnh phúc, vừa lo lắng.

Bởi tôi hiểu, một khi cảm xúc được đem ra ánh sáng, không còn chỗ để trốn nữa.

Buổi triển lãm diễn ra trong căn phòng sáng dịu, mùi gỗ thông lan tỏa.

Tường treo đầy ảnh: gương mặt, con đường, những khoảnh khắc đời thường.

Nhưng ở giữa phòng, là một bức duy nhất treo riêng biệt — bức ảnh tôi đang cười giữa gió chiều, khung trời vàng cam phía sau.

Bên dưới là dòng chữ nhỏ:

“Có những người, ta chỉ cần nhìn thấy một lần là đủ để tin vào định mệnh.”

Tôi đứng lặng rất lâu.

Tim tôi đập mạnh, cổ họng nghẹn. Cảm xúc vừa ngọt vừa đau, như ai đó gỡ từng lớp vỏ bọc của tôi ra, để lộ phần mềm yếu nhất.

Giang Thâm tiến lại, đứng cạnh tôi.

“Em không giận chứ?” anh hỏi khẽ.

Tôi lắc đầu, nhưng mắt cay.

“Anh thật dũng cảm,” tôi nói. “Còn em thì không.”

Anh mỉm cười: “Không cần dũng cảm. Chỉ cần thật lòng thôi.”

Tôi quay sang, nhìn vào mắt anh — ánh nhìn ấm, không vội vàng, không đòi hỏi.

Tôi nhận ra, có lẽ mình đã chờ điều này lâu lắm rồi, chỉ là chưa dám thừa nhận.

Tôi thì thầm:

“Nếu định mệnh cho mình gặp lại nhau… em không muốn bỏ lỡ nữa.”

Giang Thâm không nói gì. Anh chỉ khẽ đưa tay ra. Tôi nhìn bàn tay ấy — bình yên, không hối thúc — rồi đặt tay mình vào.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy một khung trời khác mở ra trong lòng.

Không phải ánh sáng chói chang, mà là thứ nắng dịu của một buổi sớm — nơi tôi có thể bước ra mà không sợ bị lạc.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, tôi mở sổ viết:

“Ngày thứ tám.

Tôi từng nghĩ, những điều đẹp đẽ nhất luôn đến khi ta chưa sẵn sàng.

Nhưng hóa ra, khi ta đủ can đảm để không trốn tránh, chúng mới thật sự bắt đầu.”

Tôi nhìn ra cửa sổ, mưa thu rơi nhẹ.

Trên bệ, khung ảnh Giang Thâm chụp tôi phản chiếu ánh đèn vàng. Tôi khẽ chạm tay lên mặt kính, nở nụ cười.

Cuối cùng, tôi đã hiểu —

Không phải ai cũng là định mệnh của ta.

Nhưng có những người, chỉ cần họ ở đó, ta sẽ không còn muốn đi tìm định mệnh nào khác nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×