Cuối thu, Hà Giang bắt đầu trở lạnh.
Những tán cây trước cửa quán “Lặng” đã ngả sang màu vàng úa, vài chiếc lá khô xoay tròn trong gió, chạm xuống đất rồi tan vào tiếng bước chân người qua lại.
Tôi đặt tay lên ly cà phê còn ấm, ngắm khói bay lên mờ nhòe như những suy nghĩ chưa kịp gọi tên.
Sau triển lãm của Giang Thâm, mọi thứ dường như thay đổi.
Không ồn ào, không bùng nổ — chỉ là một thứ yên bình mới xuất hiện giữa hai người.
Anh đến quán thường xuyên hơn, đôi khi mang theo hoa cúc trắng, đôi khi chỉ là nụ cười khiến buổi sáng bớt nhạt.
Và dường như, tôi cũng dần quen với việc có anh trong cuộc sống này.
Thế nhưng, mùa nào rồi cũng phải đổi gió.
Hôm ấy, tôi đang pha cà phê thì một người khách lạ bước vào.
Một người đàn ông cao, gương mặt thanh tú, giọng nói trầm và quen đến mức khiến tim tôi khựng lại.
“Xin lỗi, cho tôi ly cappuccino… ít đường.”
Tôi ngẩng lên — và suýt làm rơi muỗng.
Trần Duật.
Anh ta đứng đó, vẫn ánh mắt sâu như trước, chỉ là mệt mỏi hơn, trầm hơn.
Cả thế giới trong một thoáng trở nên im lặng.
“Lâm Hạ?” — Anh gọi tên tôi, như thể xác nhận rằng mình không nhìn nhầm.
Tôi gượng cười, giọng run run: “Lâu rồi không gặp.”
Không khí giữa chúng tôi đặc quánh.
Anh ngồi xuống, tay vuốt nhẹ ly cà phê. “Nghe nói em mở quán ở đây. Tôi tìm mãi mới thấy.”
“Tìm tôi làm gì?” — Tôi hỏi, cố giữ giọng bình thường.
“Chỉ muốn xem em sống thế nào thôi.” Anh cười nhạt. “Vẫn giống hồi đó. Bình lặng, và hơi xa cách.”
Tôi im lặng.
Thật ra, tôi không giận Trần Duật nữa. Thời gian đã làm phai mờ mọi thứ — nhưng cũng khiến người ta không thể quay lại như trước.
“Tôi đã đi nhiều nơi,” anh nói tiếp. “Nhưng không nơi nào khiến tôi cảm thấy mình thuộc về. Hóa ra… điều đó là vì tôi đã để em lại.”
Tim tôi thắt lại, nhưng tôi chỉ khẽ đáp: “Có lẽ chúng ta đều đã đi xa hơn điểm bắt đầu rồi, Trần Duật.”
Anh nhìn tôi, cười buồn: “Nhưng vẫn chưa đến đích, đúng không?”
Cửa quán mở ra.
Giang Thâm bước vào — ướt sũng mưa, tay cầm máy ảnh. Anh dừng lại khi thấy Trần Duật. Ánh nhìn giữa hai người giao nhau, đầy cảnh giác.
“Chào anh,” Giang Thâm nói, giọng bình thản.
Trần Duật mỉm cười: “Anh là nhiếp ảnh gia, phải không? Tôi từng xem triển lãm ‘Khung trời đã bỏ lỡ’. Ảnh đẹp lắm. Nhưng có vẻ… người trong ảnh không chỉ là cảm hứng nghề nghiệp nhỉ?”
Câu nói nửa đùa nửa thật khiến không khí chùng xuống.
Tôi vội xen vào: “Hai người đừng hiểu lầm. Anh Duật chỉ đến uống cà phê thôi.”
Giang Thâm nhìn tôi, ánh mắt thoáng đượm nỗi gì đó khó tả.
“Tôi không hiểu lầm. Nhưng có vẻ quá khứ của em vẫn chưa thật sự khép lại.”
Tôi cứng người.
“Giang Thâm—”
Anh cười nhẹ, nhưng ánh mắt không giấu nổi nỗi tổn thương. “Không sao đâu. Ai cũng có quá khứ mà.”
Rồi anh quay đi, bước ra cửa, mưa ngoài hiên vẫn chưa ngớt.
Tiếng chuông gió vang lên khe khẽ, như một lời tiễn biệt mơ hồ.
Tôi đứng lặng.
Trần Duật nhìn theo, nói nhỏ: “Anh ta quan tâm em nhiều lắm.”
Tôi khẽ gật, cố giữ giọng bình thường: “Phải. Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể làm anh ấy tổn thương.”
Anh thở dài. “Có lẽ, tôi đến không đúng lúc.”
Tôi không đáp. Chỉ nhìn ra ngoài trời, nơi bóng Giang Thâm đã khuất giữa mưa.
Tối đó, tôi đi bộ đến bờ hồ — nơi chúng tôi từng ngồi chụp ảnh lần đầu.
Gió lạnh cắt da, mặt nước gợn sóng, phản chiếu ánh đèn lấp loáng.
Giang Thâm ngồi ở ghế đá, vai anh phủ lớp mưa mỏng. Khi thấy tôi, anh chỉ khẽ nói:
“Em đến rồi à.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh.
“Mưa lạnh lắm, sao anh không về?”
Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“Anh chỉ muốn ngồi đây… cho đến khi tim mình bớt rối.”
Tôi nhìn anh, lòng nghẹn. “Em xin lỗi.”
“Em không cần xin lỗi,” anh cười nhạt. “Chỉ là… khi nhìn thấy người cũ của em, anh nhận ra mình chưa hiểu hết quá khứ của người mình thương.”
Câu nói ấy khiến tôi lặng người.
Đúng vậy — tôi chưa bao giờ kể anh nghe về những năm tháng đã qua, về Trần Duật, về sự sụp đổ và mất mát đã khiến tôi không còn tin vào tình yêu.
Tôi hít sâu. “Anh có muốn nghe không?”
Giang Thâm quay sang, ánh mắt dịu lại: “Nếu em sẵn sàng.”
Tôi kể — chậm rãi, từng chút một.
Về những năm học, khi tôi gặp Trần Duật — người từng là ánh sáng duy nhất trong thời điểm tối tăm nhất đời mình.
Về những tháng ngày tôi đánh mất bản thân để chạy theo một tình yêu không đáp lại.
Về cái ngày tôi rời đi, trong cơn mưa lạnh, mang theo chiếc vali cũ và lời hứa chẳng bao giờ thực hiện.
Khi kể xong, gió đã ngừng.
Giang Thâm lặng im, rồi nói nhỏ:
“Anh không trách em vì từng yêu ai đó. Nhưng nếu một ngày nào đó em lại muốn bỏ đi, chỉ xin em… đừng mang theo chính mình nữa.”
Tôi nhìn anh, nước mắt tràn ra lúc nào không hay.
Giang Thâm không nói gì thêm, chỉ khẽ kéo tôi lại gần.
Trong vòng tay anh, tôi nghe tiếng tim mình đập, hòa với nhịp tim của anh — không nhanh, không chậm, chỉ vừa đủ để biết rằng chúng tôi còn ở đây.
Những ngày sau, Trần Duật vẫn ghé quán vài lần. Nhưng mỗi lần, anh chỉ ngồi một lát rồi lặng lẽ rời đi.
Một buổi chiều, anh để lại trên bàn một phong bì nhỏ, trong đó là tấm ảnh tôi chụp anh năm xưa – bức ảnh tôi tưởng đã mất.
Mặt sau bức ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Cảm ơn em vì đã từng là mùa xuân của tôi.
Còn giờ, hãy sống cho mùa của chính mình.”
Tôi đọc xong, lòng chùng xuống.
Gió ngoài hiên thổi mạnh, lá bay tán loạn, và tôi bỗng hiểu — đôi khi, trưởng thành là biết nói lời tạm biệt mà không cần níu lại.
Buổi tối, Giang Thâm đến.
Anh mang theo máy ảnh, và một tấm hình mới rửa.
“Anh chụp hôm qua,” anh nói, đưa tôi xem.
Trong ảnh là tôi — đang đứng trước cửa quán, tóc bị gió thổi tung, ánh mắt hướng ra ngoài phố.
Phía sau tôi là hàng cây đang thay lá, lá vàng bay, gió cuộn quanh — tất cả tạo nên một khung cảnh như mảnh ký ức vừa thức giấc.
“Đây là mùa của em,” anh nói khẽ.
Tôi nhìn tấm ảnh, lòng ấm áp lan ra như ánh nắng mỏng manh cuối ngày.
Không cần nói thêm, tôi biết — đây chính là khung trời mới mà tôi được chọn, không phải vì định mệnh, mà vì tôi đã dám ở lại.
Đêm, tôi ghi vào nhật ký:
“Ngày thứ chín.
Gió đã đổi mùa.
Có những người đến để ta học cách yêu,
nhưng cũng có người đến để ta học cách được yêu.”
“Tôi từng là người chạy trốn khỏi cơn mưa,
còn bây giờ, tôi có thể đứng dưới mưa mà không sợ ướt.
Bởi vì… có ai đó sẵn sàng che cho tôi,
và quan trọng hơn — tôi không còn trốn chính mình nữa.”
Ngoài trời, gió thổi qua, mang theo tiếng lá xào xạc.
Một mùa mới đang đến.
Và trong lòng tôi, cũng vậy.