Ánh chiều muộn trải dài trên những khung cửa kính của quán “Lặng”, rắc lên nền gạch những vệt nắng vàng vọt cuối cùng của một ngày dài. Trong không gian tĩnh lặng ấy, hương cà phê thoảng nhẹ hòa vào tiếng nhạc piano du dương, như nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn đang chảy chậm mà bình yên.
Giang Thâm đang thay cuộn phim trong chiếc máy ảnh cũ. Động tác của anh chậm rãi, cẩn trọng, tựa như đang chạm vào một điều gì đó rất quý giá. Lâm Hạ đứng bên quầy, tay lau ly, ánh mắt khẽ dừng nơi dáng người ấy — đôi vai rộng, dáng cúi nhẹ, mái tóc lòa xòa che nửa gò má. Ánh nắng khẽ chạm lên anh, khiến bóng dáng ấy vừa xa vừa gần, vừa thật vừa như một giấc mơ.
Từ ngày Trần Duật rời đi, “Lặng” trở về nhịp sống yên bình vốn có. Không còn những buổi sáng nặng nề, không còn ánh nhìn khiến cô khựng lại giữa dòng người. Thay vào đó là những buổi chiều thong thả, nơi cô và Giang Thâm cùng nhau chỉnh lại dãy đèn treo, lau bàn ghế, đôi khi chỉ im lặng mà vẫn cảm thấy gần.
“Em có thấy lạ không?” — Giang Thâm khẽ hỏi, giọng anh trầm, mang chút ấm áp của gió cuối thu.
“Lạ gì cơ?”
“Cảm giác... như thể chúng ta vốn dĩ đã quen nhau từ trước.”
Lâm Hạ khẽ cười, tránh đi ánh mắt ấy. “Chắc vì em nói nhiều quá, nên anh thấy quen tai thôi.”
Anh bật cười, nụ cười hiếm hoi làm đôi mắt nheo lại. Cô nghe tiếng cười ấy mà lòng bỗng chùng xuống — thứ âm thanh vừa khiến người ta muốn dựa vào, vừa khiến người ta sợ mình sẽ quen thuộc quá mức. Bởi quen rồi... thì rất khó buông.
Buổi tối hôm đó, cô ngồi ghi chép lại sổ chi tiêu ở quán. Giang Thâm đi mua vài món linh tinh, dặn cô đóng cửa sớm. Khi anh trở về, trời đã tối hẳn, trên áo còn vương vài giọt mưa lất phất. Anh đặt túi đồ lên bàn, rồi đưa ra một chiếc hộp nhỏ.
“Cho em.”
Lâm Hạ mở ra, bên trong là một chiếc móc chìa khóa bằng gỗ, khắc hình chiếc máy ảnh mini. Mặt sau khắc dòng chữ nhỏ: Home is where you are.
Cô khẽ mím môi. “Anh khắc ở đâu vậy?”
“Tự làm. Lâu rồi không chạm gỗ, nên hơi xấu.” Anh gãi đầu, giọng có chút ngại ngùng.
Cô nhìn kỹ, từng đường khắc tuy không hoàn hảo nhưng lại rất thật, như cách anh vẫn sống — không ồn ào, không hoa mỹ, chỉ yên lặng mà kiên định.
Bàn tay cô vô thức siết chặt chiếc móc. Một hơi ấm lan dọc theo đầu ngón tay, chạm đến tận đáy lòng.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Cả hai lại chìm trong im lặng, chỉ có tiếng mưa ngoài hiên khe khẽ gõ nhịp, hòa cùng mùi cà phê phảng phất.
Một ngày nọ, Giang Thâm đi chụp ảnh cho tạp chí nhỏ gần thành phố. Đó là lần đầu anh nhận lời ra ngoài sau nhiều tháng chỉ quanh quẩn ở “Lặng”. Buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi — giọng người bên kia nói anh bị ngã khi đang chụp ở cầu cũ, máy ảnh vỡ, anh đang ở bệnh viện.
Khoảnh khắc ấy, tim cô như bị ai bóp nghẹt.
Cô không nhớ mình đã chạy thế nào, chỉ biết khi đứng trước cửa phòng cấp cứu, mồ hôi hòa vào nước mắt, tay run đến mức không nắm nổi điện thoại. Khi cánh cửa mở ra, anh chỉ bị trầy nhẹ nơi cánh tay, nhưng cô vẫn òa khóc như đứa trẻ.
“Anh không sao... đừng khóc nữa.” Anh khẽ cười, giọng yếu nhưng ấm.
Cô không trả lời, chỉ nắm lấy tay anh, bàn tay ấy lạnh đến đáng sợ. Và trong giây phút đó, Lâm Hạ hiểu ra — hóa ra, nỗi sợ mất đi một người không bắt đầu từ tình yêu, mà là từ sự bình yên họ mang đến.
Sau vụ việc, Giang Thâm nghỉ vài hôm. Khi trở lại quán, anh mang theo một xấp ảnh mới in, đặt chúng lên bàn: “Anh muốn mở một buổi triển lãm nhỏ. Ngay ở đây.”
“Ở đây?”
“Ừ. Anh không cần đông người. Chỉ vài người thân quen là được.”
“Anh định đặt tên gì?”
Anh im lặng một lát, rồi đáp: “Về nhà.”
Cô nhìn anh, chợt thấy lòng mình chùng xuống. Về nhà — một từ tưởng chừng đơn giản, nhưng với cả hai, lại là điều chưa từng trọn vẹn.
Vài ngày sau, triển lãm ảnh diễn ra. Không ồn ào, không băng rôn quảng cáo. Những người từng ghé quán “Lặng” đến, cầm trên tay ly cà phê, dừng trước những tấm ảnh trắng đen. Mỗi tấm là một khoảnh khắc nhỏ: góc bàn với cuốn sổ tay, cánh cửa mở ra trong nắng sớm, hay chính Lâm Hạ đang cười mỉm khi pha cà phê.
Trong một bức ảnh treo ở góc, cô nhận ra mình. Mái tóc bị gió thổi rối, đôi mắt khẽ cụp, nụ cười không trọn vẹn. Bên dưới là dòng chú thích nhỏ: “Nơi ánh sáng chạm đến lần đầu.”
Cô quay lại nhìn anh, định nói gì đó, nhưng Giang Thâm chỉ khẽ lắc đầu. “Đừng nói gì cả.”
Buổi tối, khi khách đã về hết, quán chỉ còn ánh đèn vàng mờ và mùi hương cà phê còn sót lại. Lâm Hạ đứng cạnh cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài. Giang Thâm tiến đến, đưa cho cô tấm ảnh cuối cùng.
“Em có bao giờ nghĩ, nếu một ngày ‘Lặng’ không còn nữa, em sẽ đi đâu?” — Anh hỏi.
Cô im lặng hồi lâu, rồi khẽ đáp: “Em sẽ đi về nơi có người chờ em.”
Anh mỉm cười, bàn tay ấm áp siết lấy tay cô. “Vậy, hãy để anh là nơi đó.”
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, gió thổi khẽ qua mái hiên. Trong quán, hai người đứng cạnh nhau, không cần thêm lời nào. Bởi có những khoảnh khắc, im lặng chính là lời tỏ tình dịu dàng nhất.
Đêm ấy, Lâm Hạ không ngủ được. Cô mở cuốn sổ cũ, viết những dòng ngắn ngủi:
“Ngày thứ mười.
Tôi đã tìm thấy một nơi để quay về — không phải là một địa điểm, mà là một người.
Khi có người sẵn sàng đứng cùng mình giữa cơn gió, mọi con đường đều dẫn về nhà.”
Cô đặt bút xuống, khép sổ lại. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường chiếu vào, phản chiếu lên chiếc móc chìa khóa gỗ. Trên đó, dòng chữ nhỏ vẫn lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt:
Home is where you are.