Sau một tuần làm việc với dự án hợp tác, Lâm Thanh dần quen với nhịp điệu công việc và môi trường học tập chuyên nghiệp. Cô nhận ra rằng, lần này, cô không còn bị chi phối bởi cảm xúc của kiếp trước. Thanh học cách tập trung vào bản thân, học hỏi và trưởng thành từng ngày.
Một buổi sáng, khi Thanh đang chuẩn bị thuyết trình cho nhóm, một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Xin chào, tôi là Hứa Tường, bạn cùng nhóm với bạn.”
Thanh quay lại, thấy một chàng trai cao ráo, gương mặt thân thiện với nụ cười nhẹ nhàng. Cách anh bắt tay và giới thiệu khiến cô cảm thấy thoải mái ngay từ lần gặp đầu tiên.
“Lâm Thanh, rất vui được gặp bạn. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác hiệu quả.”
Thanh mỉm cười, bắt tay anh:
“Rất vui. Chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Từ lần gặp đầu tiên, Hứa Tường thể hiện sự chu đáo và quan tâm một cách tinh tế nhưng không áp đặt. Khi nhóm gặp khó khăn trong việc phân chia nhiệm vụ, anh luôn lắng nghe ý kiến của mọi người, đồng thời đưa ra các giải pháp hợp lý. Thanh nhận thấy rằng, làm việc cùng anh không chỉ dễ dàng mà còn tạo cảm giác an toàn và tin tưởng – điều mà cô chưa từng có với Dương Khải.
Một buổi trưa, sau giờ làm việc, Hứa Tường mời Thanh đi ăn cùng nhóm. Trong khi mọi người trò chuyện rôm rả, anh đi bên cạnh cô, hỏi han về cảm xúc và suy nghĩ của cô:
“Cậu thấy dự án có quá sức không? Hay cần giúp đỡ gì không?”
Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng mỉm cười đáp lại:
“Cảm ơn cậu. Tôi thấy ổn, nhưng nếu có gì khó, chắc chắn tôi sẽ nhờ đến cậu.”
Cách anh quan tâm, nhưng không kiểm soát hay áp đặt, khiến Thanh cảm thấy một cảm giác an toàn lạ thường. Cô nhận ra rằng, tình cảm chân thành đôi khi chỉ là sự hiện diện đúng lúc, luôn sẵn sàng lắng nghe và hỗ trợ khi cần.
Những ngày tiếp theo, Thanh và Hứa Tường dần trở nên thân thiết. Họ trao đổi về dự án, học tập và cả những sở thích cá nhân. Thanh học được cách chia sẻ cảm xúc mà không lo sợ bị tổn thương, học cách tin tưởng người khác một cách vừa đủ.
Một buổi chiều, khi cả nhóm ngồi thảo luận tại thư viện, Thanh bất ngờ nhìn thấy Dương Khải qua cửa sổ. Tim cô không còn nhói đau, không còn xao xuyến. Cô nhận ra rằng, trái tim mình giờ đây không còn bị chi phối bởi người cũ. Sự hiện diện của Dương Khải chỉ là một phần của quá khứ, không phải là định mệnh hay ràng buộc.
Hứa Tường nhìn thấy ánh mắt Thanh hướng ra cửa sổ, anh hiểu ra điều gì đó. Anh không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cặp sách của mình, như muốn nói: “Tớ ở đây, nếu cậu cần.” Thanh mỉm cười trong lòng, cảm nhận được sự ấm áp và chân thành mà kiếp trước cô chưa từng trải qua.
Tối đó, về phòng ký túc xá, Thanh mở laptop và viết trong nhật ký:
“Hứa Tường là người bạn tốt. Cậu ấy không ồn ào, không chiếm đoạt, chỉ lặng lẽ ở bên và sẵn sàng giúp đỡ. Lần này, em học được cách đón nhận tình cảm chân thành mà không sợ hãi. Em không còn mù quáng vì ai nữa. Em đang học cách yêu bản thân và sống trọn vẹn từng ngày.”
Cô đặt bút xuống, nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh trăng nhẹ nhàng chiếu qua. Thanh nhận ra rằng, hạnh phúc không phải lúc nào cũng đến từ những mối tình lãng mạn, đôi khi nó chỉ là sự an yên, sự đồng hành và tin tưởng vào một người chân thành.
Ngày hôm sau, Thanh thức dậy với một cảm giác khác lạ – nhẹ nhàng, tự do và đầy năng lượng. Cô biết rằng, hành trình trưởng thành của mình mới chỉ bắt đầu. Dương Khải vẫn còn ở đó, nhưng không còn là ràng buộc. Hứa Tường trở thành người bạn đồng hành đáng tin cậy, và quan trọng hơn cả, Lâm Thanh bắt đầu học cách tin vào bản thân, yêu chính mình và hướng tới hạnh phúc chân thật.
Và trong khoảnh khắc ấy, Thanh mỉm cười, cảm nhận trái tim mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Kiếp trước, cô đã sai lầm. Kiếp này, cô được sống, được yêu, và được tự do.