Một buổi chiều cuối tuần, Lâm Thanh tham gia một buổi hội thảo ngoài trời do trường đại học tổ chức. Không khí trong lành, ánh nắng vàng chiếu rọi khắp sân trường, mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thư thái. Cô vừa đi vừa lắng nghe những bạn sinh viên khác thảo luận về dự án, vừa tận hưởng cảm giác tự do lần đầu tiên trong đời.
Bỗng nhiên, từ xa, Thanh thấy một cặp đôi quen thuộc – Dương Khải và Linh Hạ – đang trò chuyện cùng nhau, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy trìu mến. Thanh cảm giác tim mình hơi nhói, nhưng cô hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân: “Lần này em khác rồi. Không còn mù quáng, không còn đau khổ. Đây chỉ là quá khứ.”
Cô tiếp tục bước đi, giữ khoảng cách vừa đủ để quan sát mà không chen vào. Thanh nhận ra rằng lần này, cô có thể quan sát cảm xúc của chính mình, nhận diện nó, và chọn cách kiểm soát thay vì bị nó chi phối. Cảm giác khó chịu ban đầu dần nhường chỗ cho sự bình thản.
Hứa Tường, đang đi cạnh cô, chú ý ánh mắt Thanh hướng về phía Dương Khải. Anh hỏi nhẹ nhàng:
“Cậu ổn chứ?”
Thanh mỉm cười, đáp:
“Ừ… chỉ là nhìn lại quá khứ thôi. Không sao đâu.”
Hứa Tường gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự hiểu biết và tôn trọng. Không cần nói nhiều, anh vẫn đứng bên cạnh, là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô. Thanh cảm nhận được sự an toàn, một cảm giác mà kiếp trước cô chưa từng có khi đối diện với tình cảm phức tạp.
Trong tuần tiếp theo, dự án tiếp tục với nhiều buổi họp nhóm và thảo luận trực tuyến. Thanh gặp Dương Khải nhiều lần, nhưng lần này cô biết cách giữ khoảng cách, giữ thái độ chuyên nghiệp và bình thản. Cô trả lời các câu hỏi của anh mạch lạc, không để cảm xúc chen vào, và đồng thời duy trì sự lịch sự cần thiết.
Một buổi tối, khi nhóm họp trực tuyến kết thúc, Dương Khải nhắn tin riêng cho Thanh:
“Cậu thật sự trưởng thành hơn trước. Tôi không nghĩ lần gặp lại lại thấy cậu tự tin và điềm tĩnh đến vậy.”
Thanh nhìn màn hình, nụ cười nhẹ nở trên môi. Cô gõ trả lời:
“Cảm ơn anh. Tôi đã học được cách kiểm soát cảm xúc và sống cho bản thân mình.”
Nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống, cảm nhận một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Lần này, trái tim cô không còn rối loạn, không còn xao xuyến. Cô hiểu rằng hạnh phúc không đến từ việc níu kéo quá khứ hay tranh giành tình yêu, mà đến từ sự bình thản, tự chủ và tự do nội tâm.
Một buổi chiều khác, khi Thanh và Hứa Tường cùng nhau ôn tập dự án, cô kể với anh về cảm giác khi nhìn thấy Dương Khải và Linh Hạ.
“Lúc đầu tôi hơi khó chịu, tim nhói một chút. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng mình không còn cần phải ghen tuông hay đau khổ nữa. Đây chỉ là quá khứ, và tôi đã trưởng thành hơn.”
Hứa Tường mỉm cười, ánh mắt ấm áp:
“Đúng vậy. Khi cậu học được cách kiểm soát cảm xúc, cậu sẽ thấy tự do thực sự. Không ai có thể lấy đi sự bình yên của cậu đâu.”
Thanh gật đầu, cảm nhận lời nói ấy thấm sâu vào tâm trí. Cô biết rằng, mỗi lần nhìn lại quá khứ, kiểm soát cảm xúc, và chọn cách hành xử đúng đắn, cô lại trưởng thành hơn một bước.
Khi về phòng ký túc xá, Thanh viết vào nhật ký:
“Hôm nay em học được cách bình thản khi nhìn thấy tình cảm cũ. Em nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở việc níu kéo quá khứ hay tranh giành người khác. Nó nằm trong cách em đối diện cảm xúc của chính mình và sống cho bản thân. Em đang trưởng thành, và lần này, em sẽ không lạc lối.”
Cô đặt bút xuống, nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng lấp lánh trên bầu trời đêm. Lâm Thanh cảm nhận sự thanh thản lan tỏa trong lòng, một cảm giác mà kiếp trước cô chưa từng biết. Cô mỉm cười, biết rằng bản thân đang từng bước tiến gần hơn đến hạnh phúc chân thật – hạnh phúc không còn bị ràng buộc bởi quá khứ, không còn bị chi phối bởi tình cảm cũ, mà hoàn toàn do chính cô quyết định.
Và trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thanh – cô gái từng mù quáng vì tình yêu – cảm nhận được lần đầu tiên trái tim mình thực sự nhẹ nhõm, tự do, và bình yên.