Tô Hạ Mi bật dậy khỏi giường.
Tim đập thình thịch.
Áo ngủ dính sát vào lưng vì mồ hôi lạnh.
Cô ngồi đó thật lâu, hít thở như người vừa được kéo lên khỏi mặt nước sâu.
Một giấc mơ — không rõ thật giả, không hiểu vì sao lại quen thuộc đến vậy.
Cô không nhớ được toàn bộ.
Chỉ nhớ một sảnh điện trắng xoá, mùi máu tanh lan trong không khí… và một người đàn ông mặc giáp đỏ, ôm cô trong lòng, thì thầm những lời khiến người ta nghẹt thở:
> “Kiếp sau, ta sẽ tìm nàng…
Và lần này, ta sẽ không cho nàng trốn.”
Tô Hạ Mi đưa tay sờ cổ mình. Da vẫn còn lành lặn.
Chỉ có ánh mắt trong giấc mơ ấy… đến bây giờ vẫn không phai khỏi trí nhớ cô.
---
> 📍Bệnh viện Thành Phố A – Khoa phẫu thuật thần kinh
“Tiểu Hạ! Ca phẫu thuật 9h lùi lại, bác sĩ Thẩm bị gọi đi hội chẩn gấp rồi.”
“À… vâng, cảm ơn chị.”
Tô Hạ Mi siết quai túi đeo chéo, khẽ gật đầu với y tá rồi bước vào phòng tư vấn tâm lý cạnh khu hồi sức. Cô được mời tới đây hợp tác tạm thời trong một chương trình phục hồi tâm thần cho bệnh nhân sau mổ.
Phòng làm việc nhỏ, sáng, thoang thoảng mùi cồn y tế.
Cô rút sổ tay ra, gõ nhẹ cây bút vào mép bàn – thói quen mỗi khi đang lơ đễnh.
Mãi đến khi nghe tiếng gõ cửa cộc cộc – và cánh cửa mở ra – Hạ Mi mới giật mình ngẩng lên.
Anh bước vào.
Ánh đèn trắng rọi từ sau lưng khiến khuôn mặt anh như mờ đi, chỉ còn đường nét lạnh lùng và ánh mắt sâu thẳm như vực.
Áo blouse trắng.
Tên trên bảng ngực: Thẩm Trạch Dương.
Bác sĩ phẫu thuật chính – người phụ trách nhóm bệnh nhân trong dự án.
Cô ngồi im. Tim đập mạnh lần nữa.
Không phải vì anh đẹp. Không phải vì anh giỏi.
Mà vì… ánh mắt đó.
Chính là ánh mắt trong giấc mơ.
Nhìn cô… như đã chờ rất lâu.
---
> Phía Thẩm Trạch Dương:
Khi cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy cô.
Không sai. Là em. Là Khả Ái của tôi.
Mái tóc dài hơn. Giọng nói nhẹ hơn. Không còn hoàng bào đỏ thẫm… mà là áo sơ mi trắng và túi tote vải.
Nhưng tôi nhận ra em ngay lập tức.
Tôi đã chờ giấc mơ kia thành sự thật từ rất lâu.
Tôi đã học cách sống như một người bình thường – học ăn, học nói, học làm người… chỉ để đến được thế giới này và tìm lại em.
Và giờ em đang ngồi trước mặt tôi, đôi mắt vẫn sáng như năm ấy.
Chỉ khác là — em đã không còn nhớ tôi.
Em gọi tôi là bác sĩ Thẩm.
Em mỉm cười, nói chuyện chuyên nghiệp, giữ khoảng cách.
Tôi cười lại.
> “Rất vui được hợp tác với cô, chuyên gia Tô.”
Nhưng trong lòng, tôi nghĩ:
> “Đừng hợp tác với tôi…
Hãy chạy trốn đi, nếu em còn muốn tự do.”