kiếp trước

Chương 3:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tô Hạ Mi nhíu mày nhìn hồ sơ mới được chuyển tới.
Bệnh án kỳ lạ. Một nam bệnh nhân 17 tuổi, không tổn thương thực thể rõ ràng, nhưng sau ca phẫu thuật chấn thương sọ nhẹ thì bắt đầu gặp ác mộng liên tục. Trong giấc mơ, cậu ta luôn thấy mình bị truy sát… bởi một người mặc áo giáp đỏ.

> “Thẩm Dương, anh từng đọc hồ sơ này chưa?”



Cô hỏi khi đưa tập tài liệu sang.

Thẩm Trạch Dương không trả lời ngay.
Anh chỉ lật giở từng trang, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ như đã thuộc lòng.

> “Có lẽ giấc mơ không đơn thuần là phản ứng sau chấn thương.”
Anh nói, giọng bình tĩnh.
“Cũng giống như… những thứ đã ngủ yên, có lúc tự nó thức dậy.”



Hạ Mi ngẩn người vài giây.
Anh vừa nói gì đó rất lạ. Nhưng cô lại không thể bắt lỗi câu nào.
Chỉ có cảm giác... như mình đang bị nhìn xuyên qua.

> “Tôi có thể đi cùng cô trong buổi trị liệu chiều nay không?”
“Tôi muốn quan sát cách cô làm việc.”



Anh hỏi, ánh mắt vẫn đặt trên hồ sơ.
Cô gật đầu: “Ừ, nếu anh rảnh.”


---

Buổi chiều, cô vào phòng trị liệu sớm hơn mười phút. Đèn dịu, máy ghi âm đã sẵn sàng.

Lúc mở tủ lấy tài liệu, điện thoại trong túi cô rung nhẹ. Một tin nhắn từ số lạ:

> "Mơ thấy gì đêm qua?"



Cô đứng sững. Không lưu số. Không ai khác biết chuyện đó.
Cô vội xoá tin, lắc đầu, cố gạt nó ra khỏi tâm trí.

Nhưng sau buổi làm việc, lúc đi qua hành lang dài dẫn ra bãi xe…
Cô nhìn thấy Thẩm Trạch Dương đang đứng dưới gốc cây, nghiêng đầu nói chuyện điện thoại. Một tay đút túi, một tay cầm di động.

Mắt anh liếc qua cô một thoáng — đủ khiến sống lưng cô lạnh toát.

> “Không có gì. Cô ấy vẫn chưa nhớ ra.”
Anh nói vào điện thoại, giọng nhỏ nhưng rõ.
“Ừ, tôi biết mình đang làm gì.”



Cô đứng yên. Không tiến tới cũng không lùi lại.

Một luồng khí lạnh từ đâu đó quét qua. Gió thổi bay đuôi áo blouse trắng của anh. Trông anh lúc ấy — vừa hiền lành, vừa xa lạ.

Giống như…
người đàn ông trong giấc mơ cô.


---

Tối hôm đó, cô lại mơ.

Lần này, cảnh vật rõ hơn.
Cô thấy mình đứng giữa nền tuyết. Thấy một người đàn ông lao đến ôm chặt lấy mình giữa tiếng hét và máu chảy.

> “Nếu ông trời còn để ta sống thêm một lần nữa…
Ta sẽ không cho nàng trốn.”



Cô giật mình tỉnh dậy, tim đập mạnh như vừa chạy trốn cả đêm.

Cô bật đèn, cầm điện thoại kiểm tra. Không tin nhắn. Không cuộc gọi.

Nhưng trên màn hình khóa, một thứ khiến cô nghẹn họng:

Hình nền đã bị thay đổi.
Không phải ảnh cũ. Mà là… một tấm tranh cổ, vẽ cảnh một người phụ nữ mặc y phục công chúa đang ngã xuống giữa điện vàng, trong vòng tay một người đàn ông mặc giáp đỏ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×