kiếp trước

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tô Hạ Mi đứng trước cổng bệnh viện, kéo nhẹ khẩu trang xuống cằm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã nhuộm màu hoàng hôn.

Một ngày dài.
Một giấc mơ kỳ quái.
Một câu chuyện không lời nào lý giải nổi.

Nhưng giọng nói trầm ấm vang lên phía trước đã kéo cô về thực tại:

> “Chờ anh lâu chưa?”



Cô ngước lên.

Anh mặc áo sơ mi đen đơn giản, tay đút túi, dáng người cao ráo. Đôi mắt đen sâu, nhưng không lạnh như ai đó – mà ấm như gió đầu hè.
Vừa nhìn thấy anh, mọi cảm giác rợn ngợp đều như bị xóa sạch.

> “Không lâu đâu.” – Cô mỉm cười, bước tới ôm cánh tay anh.



Tạ Minh Thần.
Người yêu của cô.
Là cảnh sát hình sự – người thẳng thắn, điềm tĩnh, đáng tin, và luôn nhẹ nhàng với riêng cô.


---

> Góc nhìn của Thẩm Trạch Dương:



Tôi đứng trên tầng ba, trong phòng nghỉ của bác sĩ. Từ cửa sổ nhỏ, tôi thấy rõ từng hành động của em.

Tay em…
Đang nắm lấy tay người khác.
Rất tự nhiên.
Rất thân thuộc.

Tôi cắn nhẹ lưỡi. Mùi máu tràn xuống cuống họng, nhưng tôi vẫn không rời mắt khỏi khung cảnh đó.

Tôi nhận ra hắn ta.

Dù kiếp này hắn mặc áo sơ mi, cắt tóc ngắn, đeo đồng hồ thông minh.
Tôi vẫn nhận ra ánh mắt đó – ánh mắt từng quỳ dưới chân em, lặng lẽ ôm lấy đôi hài thêu mà em làm rơi trong vườn mai.

Lâm Hàn Húc.

Ngươi theo em bao năm.
Ngươi vì em mà không lấy vợ, không rời khỏi cung, không nở rời mắt dù chỉ một bước.
Ngươi nghĩ ta không biết sao?

Hắn cũng yêu em.
Nhưng hắn không nói.

Chỉ có ta… chỉ có ta là người giữ em lại. Dù bằng cách nào.


---

“Anh Trạch Dương.”

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Tôi quay lại, bắt gặp Hạ Mi đang bước đến, ánh mắt lấp lánh khi nhìn tôi như… chưa từng có vết nứt nào trong lòng cô.

> “Em để quên ví trong phòng tư vấn. Em lên lấy, tiện đi ngang qua đây…”



Phía sau cô, hắn cũng đang tiến đến.

Tôi mỉm cười. Nụ cười nghề nghiệp.

> “À, tôi nhớ ra rồi.”
“Tạ Minh Thần – đội hình sự. Lần trước có họp cùng ở bệnh viện mà.”



Tạ Minh Thần gật đầu, chìa tay lịch sự.

> “Chào bác sĩ Thẩm. Cô ấy kể nhiều về anh lắm.”



Tôi bắt tay hắn. Lạnh.
Không phải lòng bàn tay hắn… mà là tôi.
Tôi đang cố gồng mình để không bóp nát tay hắn tại chỗ.

> “Tốt quá.” – Tôi mỉm cười, mắt vẫn không rời khỏi ánh nhìn giữa hắn và em.
“Cô ấy có vẻ rất hạnh phúc.”



Hạ Mi cười nhẹ, ngó sang bạn trai:

> “Ừ, em may mắn lắm.”



Tôi gật đầu.
Phải. Em may mắn lắm.
Vì em vẫn chưa nhớ gì cả.

Vì nếu em nhớ… em sẽ biết mình không được phép yêu ai khác ngoài tôi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×