Một quán ăn Ý nhỏ, nằm trên tầng hai, đèn vàng ấm, view nhìn xuống thành phố lấp lánh.
Tô Hạ Mi tới trễ năm phút.
Thẩm Trạch Dương đã ngồi chờ sẵn. Cà vạt lỏng, tay áo xắn gọn gàng. Ly rượu vang trong tay anh phản chiếu ánh đèn, đỏ như máu.
> “Tôi tưởng cô không tới.” – Anh cười.
> “Tôi không thất hứa đâu.” – Cô cười lại, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
Trong mắt cô, anh là một đồng nghiệp tốt bụng. Một bác sĩ điềm tĩnh, có vẻ... hơi bí ẩn.
> “Vậy… anh muốn hỏi gì về tâm lý bệnh nhân?” – Cô hỏi, nâng ly nước lọc.
> “Tôi từng có một giấc mơ lặp đi lặp lại.”
“Trong đó tôi... giết người.”
Cô khựng lại.
> “Tôi thấy mình mặc giáp bạc, tay cầm kiếm. Trước mặt tôi là một cô gái.”
“Cô ấy quỳ gối, gương mặt rất buồn. Tôi... chém xuống. Không do dự.”
Hạ Mi bỗng cảm thấy ớn lạnh. Cô siết chặt ly nước.
> “Cô ấy có tên không?” – Cô hỏi, giọng nhỏ hẳn.
> “Có. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, tôi lại quên mất.”
“Chỉ nhớ ánh mắt cô ấy. Ánh mắt đó… không trách móc, chỉ… cam chịu.”
Không khí trầm xuống một nhịp.
Anh rót thêm rượu. Chất lỏng đỏ sẫm chảy vào ly cô – dù cô chưa đồng ý uống.
> “Thứ tôi muốn hỏi là…”
“Tại sao tôi lại yêu người mình giết?”
Hạ Mi im lặng.
Cô không hiểu sao, trái tim cô đập nhanh đến vậy.
Câu hỏi đó… như đâm thẳng vào đâu đó trong lồng ngực. Một ký ức lạ lẫm, xa xôi… lấp ló sau làn sương mờ.
---
> “Anh từng yêu cô gái đó?” – Cô hỏi lại.
> “Yêu.” – Anh đáp gọn.
“Yêu đến mức… nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ giết.”
Cô ngẩng lên.
Anh đang nhìn thẳng vào mắt cô. Không né tránh.
> “Vì nếu cô ấy không chết…” – Anh nói chậm rãi –
“Cô ấy sẽ mãi không thuộc về tôi.”
Tim cô đập loạn. Ly nước trong tay như sắp rơi xuống bàn.
> “Tôi không hiểu...” – Cô thì thầm.
> “Cô không cần hiểu.” – Anh nghiêng đầu, môi gần sát ly rượu –
“Cô chỉ cần biết… kiếp này, tôi sẽ không để cô chết.”
“Nhưng cũng sẽ không để cô rời khỏi tôi lần nữa.”
---
Cô đứng bật dậy.
> “Tôi… tôi phải về.”
> “Tôi đưa cô.” – Anh đứng dậy ngay, tay đã vươn ra chạm nhẹ vào khuỷu tay cô.
> “Không cần.” – Cô rút tay lại.
“Tôi tự về được.”
Trạch Dương không ngăn, chỉ mỉm cười dịu dàng, như chưa từng nói gì đáng sợ.
> “Vậy về cẩn thận nhé, Hạ Mi.”
Nhưng trong mắt anh, một cơn điên đã nhen lên.
> “Chạy đi.”
“Chạy cho đã… rồi cũng sẽ quay lại với tôi thôi.”
> “Hoặc bằng đôi chân tự nguyện”
“Hoặc bị kéo lê về bằng xiềng xích.”