Khi Phan Liên Anh nhìn thấy Trần Tây Môn bước vào penthouse, cô đã ngay lập tức cảm nhận được một cơn bão sắp ập đến. Hắn không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà là một sự tĩnh lặng chết chóc, đôi mắt hắn đen kịt lại, ẩn chứa một cơn thịnh nộ có thể thiêu rụi mọi thứ.
Hắn không nói gì. Hắn chỉ đi thẳng đến phòng "chơi" và hất hàm ra hiệu cho cô đi theo.
Lần này, không khí trong căn phòng hoàn toàn khác. Nó không còn sự kích thích của một trò chơi D/s, mà là sự ngột ngạt, nặng nề của một phòng thẩm vấn.
"Quỳ xuống," hắn ra lệnh. Giọng nói của hắn không còn sự ma mị, mà chỉ có sự băng giá.
Liên Anh ngoan ngoãn làm theo, nhưng trong lòng đầy hoang mang. Cô không biết mình đã làm sai điều gì.
Tây Môn không nhìn cô. Hắn mở chiếc laptop trên bàn, xoay màn hình về phía cô. Trên đó là bản sao kê ngân hàng và một tập tin âm thanh.
"Giải thích đi," hắn nói.
Liên Anh nhìn vào màn hình. Khi đoạn ghi âm được bật lên, khuôn mặt cô trắng bệch. Đó là giọng của cô, nhưng những lời nói đó, cô chưa bao giờ thốt ra. Cô nhìn vào bản sao kê, nhìn vào số tiền trùng khớp đến kỳ lạ. Cô hiểu ra ngay.
Đây là một cái bẫy. Một cái bẫy hoàn hảo do Trương Vân Du giăng ra.
"Không phải em!" cô vội vàng thanh minh. "Đây là một cái bẫy! Em không hề làm chuyện này! Là có kẻ đã hãm hại em!"
"Hãm hại?" Tây Môn cười một cách ghê rợn. "Giọng nói là của em. Tài khoản ngân hàng có liên quan đến gia đình em. Mọi thứ đều quá rõ ràng. Em đã bán đứng tôi, Phan Liên Anh à."
"Em không có! Thưa chủ nhân, xin hãy tin em!" cô van xin, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
"Tin em?" hắn gầm lên, cơn giận dữ không thể kiềm chế được nữa. Hắn vung tay tát mạnh vào mặt cô, một cái tát khiến cô ngã nhào xuống sàn. "Lòng tin của tao đã bị mày chà đạp dưới chân rồi!"
Đây là lần đầu tiên hắn đánh cô. Không phải là một cú đánh "trừng phạt" trong một trò chơi, mà là một cú đánh của sự thù hận.
Hắn lôi cô dậy một cách thô bạo, kéo cô đến chiếc giá chữ X. Hắn dùng những chiếc còng da, trói chặt tay chân cô lại.
"Hôm nay, sẽ không có trò chơi nào cả," hắn nói, giọng nói lạnh như băng. "Đây là phiên tòa của em. Và tôi, vừa là quan tòa, vừa là người thi hành án. Tôi sẽ cho em một cơ hội cuối cùng. Thú nhận đi, và tôi sẽ cho em một sự ra đi nhẹ nhàng."
"Em vô tội! Em không có gì để thú nhận cả!" cô hét lên, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng.
"Vậy à?" hắn nhếch mép. "Vậy thì chúng ta sẽ có một phiên tòa kéo dài."
Hắn lấy ra một cây roi da. Không phải loại mềm mại như trước, mà là một cây roi có nhiều tua, được thiết kế để gây ra sự đau đớn.
Hắn không tra hỏi nữa. Hắn chỉ im lặng và bắt đầu cuộc "thi hành án" của mình. Mỗi một tiếng roi quất xuống, là một lần hắn gầm lên câu hỏi: "Ai đã mua tin tức từ mày?"
Liên Anh cắn chặt môi đến bật máu. Cô không trả lời. Cô không thể thú nhận một tội ác mà mình không làm. Cơn đau thể xác xé nát da thịt cô, nhưng nỗi đau trong tim còn lớn hơn gấp bội. Hắn không tin cô. Sau tất cả, hắn vẫn không tin cô.
Cuộc tra tấn kéo dài rất lâu. Cho đến khi cơ thể cô chằng chịt những vết lằn đỏ rực, và giọng cô đã khản đặc đi vì la hét. Nhưng từ đầu đến cuối, câu trả lời duy nhất của cô vẫn chỉ là: "Em không phản bội chủ nhân."
Sự lì lợm của cô, một cách kỳ lạ, lại khiến cơn giận của Tây Môn dần nguội đi. Hắn dừng tay, thở hổn hển. Hắn nhìn người phụ nữ đang bị treo trên giá, cơ thể yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn đầy quật cường. Một sự nghi ngờ len lỏi vào đầu hắn. Nếu cô ta thật sự là kẻ phản bội, tại sao lại phải chịu đựng đến mức này? Với sự thông minh của cô ta, việc bịa ra một câu chuyện để đổ lỗi cho kẻ khác đâu có khó. Nhưng cô ta đã không làm vậy.
Hắn ném cây roi xuống sàn. Sự mâu thuẫn nội tâm khiến hắn cảm thấy đau đầu. Hắn không biết nên tin vào đâu nữa.
Hắn không cởi trói cho cô. Hắn chỉ lẳng lặng bước ra khỏi phòng, khóa trái cửa lại, bỏ mặc cô một mình trong bóng tối và sự đau đớn. Phiên tòa đã kết thúc, nhưng bản án vẫn còn bỏ ngỏ. Lòng tin của hắn đã vỡ nát, nhưng sự kiên cường của cô, lại gieo vào lòng hắn một hạt giống nghi ngờ.