Vũ Minh được tại ngoại chỉ một ngày sau đó. Mọi cáo buộc tham ô đột nhiên được rút lại do "không đủ bằng chứng". Hắn ta trở về nhà, không phải với tư cách một người chồng, mà là một kẻ thất bại thảm hại. Hắn nhìn Phan Liên Anh, người vợ xinh đẹp của mình, bằng một ánh mắt vừa sợ hãi vừa oán hận. Hắn không ngốc, hắn biết cái giá của sự tự do này là gì. Tờ đơn ly hôn được ký một cách nhanh chóng, không một lời níu kéo.
Ngay buổi chiều hôm đó, một chiếc xe sang trọng đã đỗ trước cửa căn chung cư cũ kỹ của Liên Anh. Cô bước lên xe, chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ, bỏ lại phía sau cuộc đời cũ không một chút luyến tiếc.
Chiếc xe đưa cô đến đỉnh của toà tháp Trần Gia, đến căn penthouse mà cô đã từng ao ước. Nơi đây còn lộng lẫy và xa hoa hơn cả những gì cô tưởng tượng. Mọi thứ đều được làm từ những vật liệu đắt tiền nhất, toát lên một vẻ lạnh lùng và quyền lực.
Trần Tây Môn đang ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu, chờ sẵn. Hắn không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Kể từ hôm nay, em sẽ sống ở đây," hắn nói. "Em sẽ có mọi thứ em muốn. Quần áo, trang sức, xe hơi... Bất cứ thứ gì em có thể nghĩ ra."
"Tôi phải làm gì?" Liên Anh hỏi thẳng, cô biết rõ không có bữa trưa nào là miễn phí.
Tây Môn mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. "Một câu hỏi rất hay. Em thông minh hơn chồng cũ của em nhiều."
Hắn đứng dậy, đi về phía một bức tường lớn bằng gỗ mun. Hắn ấn nhẹ vào một điểm ẩn. Bức tường từ từ tách ra, để lộ một cánh cửa bằng thép không gỉ. Hắn mở cánh cửa đó ra, và ra hiệu cho cô bước vào.
Tim Liên Anh đập mạnh, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Nhưng cô vẫn kiêu hãnh bước theo hắn.
Thế giới đằng sau cánh cửa đó hoàn toàn khác biệt. Nó không phải là một phòng ngủ, cũng không phải là một phòng làm việc. Căn phòng được trang trí chủ đạo bằng hai màu đen và đỏ sẫm. Sàn nhà được trải một lớp thảm lông dày, và trên tường treo vài tác phẩm nghệ thuật trừu tượng đầy táo bạo. Giữa phòng là một chiếc giường tròn lớn màu đen, nhưng xung quanh nó lại là những vật thể kỳ lạ: một chiếc ghế đặc biệt có dây đai da, một chiếc giá chữ X bằng kim loại, và trong một tủ kính, là hàng loạt những "dụng cụ" mà cô không thể gọi tên: những cây roi da đủ kích cỡ, những sợi dây thừng lụa, những chiếc còng tay bằng bạc...
Đây là một căn phòng "chơi", một thiên đường của những kẻ có sở thích BDSM.
"Đây là thế giới của tôi, Liên Anh à," Tây Môn nói, giọng nói của hắn trầm xuống, đầy ma mị. "Một thế giới có những quy tắc riêng."
Hắn quay lại nhìn cô, ánh mắt hắn không còn là của một vị chủ tịch, mà là của một kẻ thống trị. "Ở thế giới bên ngoài, em có thể là người tình của tôi. Nhưng khi cánh cửa này đóng lại, em chỉ có một vai trò duy nhất: một submissive, một 'nô lệ' phục tùng mọi mệnh lệnh của chủ nhân."
Liên Anh chết lặng. Cô đã từng nghe nói về những thú vui bệnh hoạn của giới siêu giàu, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại ở ngay trước mắt mình.
"Em có hai lựa chọn," hắn nói tiếp. "Một là chấp nhận luật chơi của tôi. Em sẽ có tất cả, và tôi hứa, em sẽ khám phá ra những khoái cảm mà em chưa bao giờ biết đến. Hai là, em có thể quay lưng bước ra khỏi cánh cửa này ngay bây giờ. Chồng cũ của em sẽ được an toàn. Nhưng em, sẽ trở lại với cuộc sống cũ, và sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai."
Hắn đang cho cô một sự lựa chọn. Một sự lựa chọn giữa thiên đường vật chất và địa ngục tinh thần.
Liên Anh nhìn vào đôi mắt đầy quyền lực của hắn, rồi lại nhìn vào những "dụng cụ" trong tủ kính. Cô sợ hãi. Nhưng rồi, hình ảnh về cuộc sống nghèo khó, về người chồng bất tài, về sự xem thường của những người xung quanh lại hiện về. Tham vọng trong cô còn lớn hơn cả nỗi sợ.
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu. "Quy tắc của anh là gì?"
Câu hỏi của cô, chính là một lời chấp nhận.
Tây Môn mỉm cười hài lòng. Con mồi đã tự nguyện bước vào bẫy. "Quy tắc đầu tiên và quan trọng nhất," hắn nói, tiến lại gần, giọng thì thầm. "Quỳ xuống."
Cánh cửa địa ngục, đã chính thức mở ra.