kim bình mai: thành phố dạ vũ

Chương 4: Bài Học Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lòng kiêu hãnh của Phan Liên Anh không cho phép cô dễ dàng quỳ gối trước bất kỳ ai. Cô đứng đó, bất động, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Tây Môn một cách thách thức.

Hắn không hề tức giận. Hắn chỉ mỉm cười. "Có vẻ như 'học trò' mới của tôi cần một chút hướng dẫn."

Hắn không dùng vũ lực. Hắn chỉ lẳng lặng đi đến tủ kính, lấy ra một chiếc vòng cổ bằng da màu đen, có gắn một chiếc chuông bạc nhỏ.

"Đây là biểu tượng của sự phục tùng," hắn nói, tiến lại gần cô. "Khi em đeo nó vào, em sẽ không còn là Phan Liên Anh nữa. Em sẽ là 'vật sở hữu' của tôi. Mọi sự chống đối đều sẽ bị trừng phạt."

Hắn đưa chiếc vòng cổ ra trước mặt cô. "Tự mình đeo vào, hoặc để tôi giúp em?"

Liên Anh nghiến răng. Cô biết, nếu để hắn ra tay, sự sỉ nhục sẽ còn lớn hơn. Cô giằng lấy chiếc vòng, tay run run tự cài nó vào cổ mình. Tiếng chuông bạc vang lên leng keng trong không gian tĩnh lặng, như một lời tuyên án cho số phận của cô.

"Tốt," hắn gật đầu. "Bây giờ, em đã hiểu vị trí của mình rồi chứ? Quỳ xuống."

Lần này, cô đã không còn chống cự được nữa. Cô từ từ, một cách屈辱, quỳ hai gối xuống tấm thảm lông trước mặt hắn.

Hắn hài lòng. Hắn ngồi xuống chiếc ghế da, nhìn cô từ trên cao. "Bài học đầu tiên của em: sự tin tưởng. Trong thế giới này, em phải tin tưởng chủ nhân của mình một cách tuyệt đối."

Hắn lấy ra một dải lụa đen. "Em sẽ phải từ bỏ đi giác quan quý giá nhất của mình."

Hắn nhẹ nhàng bịt mắt cô lại. Cả thế giới của Liên Anh chìm vào bóng tối. Sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy cô. Cô không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Khi không còn nhìn thấy, các giác quan khác của cô trở nên nhạy cảm hơn gấp bội. Cô nghe thấy tiếng bước chân của hắn đi vòng quanh mình. Cô ngửi thấy mùi hương nam tính của hắn. Cô cảm nhận được luồng không khí chuyển động khi hắn đến gần.

"Đừng sợ," giọng nói của hắn vang lên bên tai cô. "Hãy thả lỏng. Và hãy cảm nhận."

Rồi cô cảm nhận được một thứ gì đó lạnh lẽo lướt trên da mình. Một viên đá lạnh. Hắn dùng nó vẽ nên những đường nét trên lưng cô, trên cánh tay cô, khiến cô run lên vì lạnh và vì một sự kích thích kỳ lạ.

Tiếp theo, là một sự mềm mại. Một chiếc lông vũ lướt nhẹ trên cổ cô, trên bụng cô, khiến cô phải bật cười vì nhột.

Và rồi, là sự ấm nóng. Những giọt sáp nến ấm được nhỏ xuống lưng cô. Không gây bỏng, nhưng lại khiến toàn thân cô căng lên.

Hắn đang chơi đùa với các giác quan của cô, đẩy cô vào một trạng thái vừa sợ hãi lại vừa tò mò.

"Đây không phải là sự trừng phạt, Liên Anh à," hắn thì thầm. "Đây là sự khám phá. Anh đang giúp em khám phá ra những giới hạn của chính bản thân mình."

Khi cô đã dần quen với bóng tối, hắn mới bắt đầu bài học thật sự. Hắn dùng một cây roi da mềm, nhưng không phải để đánh cô. Hắn dùng nó để ra lệnh. Hắn gõ nhẹ xuống sàn, yêu cầu cô phải bò về phía âm thanh đó.

Cô do dự. Nhưng rồi cô cũng làm theo.

Hắn tiếp tục dùng cây roi, chạm nhẹ vào những vị trí khác nhau trên cơ thể cô, và cô phải nói ra chính xác hắn đang chạm vào đâu. Một trò chơi của sự tập trung và phục tùng.

Cuộc "huấn luyện" kéo dài rất lâu. Cho đến khi cô hoàn toàn kiệt sức, và đã học được cách tin tưởng vào sự dẫn dắt của hắn trong bóng tối.

Khi hắn cuối cùng cũng tháo bịt mắt cho cô, ánh sáng đột ngột khiến cô phải nheo mắt lại. Hắn đang đứng trước mặt cô, ánh mắt không còn sự lạnh lùng, mà là một sự hài lòng của một người thầy đối với một học trò ngoan.

Hắn không nói gì, chỉ cúi xuống, bế cô lên và đưa cô vào phòng tắm. Hắn nhẹ nhàng tắm rửa cho cô, lau khô người cô, như thể đang chăm sóc một báu vật. Hành động "chăm sóc sau đó" (aftercare) này của hắn khiến Liên Anh vô cùng bối rối. Con người này, vừa là ác quỷ, lại vừa có một sự dịu dàng đến lạ lùng.

Đêm đó, họ đã có cuộc ân ái đầu tiên với tư cách là chủ nhân và nô lệ. Nó không còn là sự chiếm đoạt, mà là một sự dâng hiến. Cô, lần đầu tiên trong đời, đã hoàn toàn phó mặc bản thân cho một người đàn ông. Và hắn, đã cho cô nếm trải những khoái cảm mà cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng được.

Bài học đầu tiên đã kết thúc. Và Phan Liên Anh biết rằng, cô đã bắt đầu lún sâu vào thế giới nguy hiểm và đầy mê hoặc này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×