Sự sủng ái mà Trần Tây Môn dành cho Phan Liên Anh không còn là một bí mật trong giới thượng lưu của Thành phố Dạ Vũ. Hắn công khai đưa cô đi dự những buổi tiệc quan trọng, giới thiệu cô như một viên ngọc quý mà hắn vừa khai quật được. Hắn không cho cô một danh phận chính thức, nhưng sự hiện diện của cô bên cạnh hắn đã là một lời tuyên bố quyền lực hơn bất kỳ tờ giấy hôn thú nào. Nhưng điều khiến cả "hậu cung" phải chấn động, lại là một món quà mà hắn dành cho cô.
Một buổi sáng, sau một đêm "huấn luyện" đầy đam mê, khi Liên Anh đang mệt mỏi tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, Tây Môn đột nhiên đưa cho cô một tập hồ sơ.
"Đây là gì vậy?" cô hỏi, giọng còn ngái ngủ.
"Quà cho em," hắn đáp, giọng trầm khàn. "Công ty Thời trang Venus. Một công ty con chuyên về hàng thiết kế của Trần Gia. Nó đang trên bờ vực phá sản. Anh cho em ba tháng. Hãy làm cho nó hồi sinh."
Liên Anh sững sờ. Đây không phải là một chiếc túi xách hay một viên kim cương. Đây là một công ty. Một món quà đi kèm với một thử thách, một sự công nhận mà cô chưa bao giờ dám mơ tới. Hắn không chỉ xem cô là một món đồ chơi trên giường, mà còn đang nhìn nhận trí tuệ và tham vọng của cô.
"Tại sao lại là em?"
"Vì em có đủ sự tàn nhẫn và thông minh để làm việc đó," hắn nói, vuốt ve vết hằn mờ của dây trói trên cổ tay cô. "Thương trường cũng giống như căn phòng này thôi, Liên Anh à. Kẻ mạnh sẽ thống trị, và kẻ yếu sẽ phải phục tùng. Anh muốn xem, em sẽ là kẻ thống trị hay kẻ phục tùng ở thế giới bên ngoài."
Hắn đang thử cô. Một bài kiểm tra nguy hiểm nhưng cũng đầy cám dỗ. Nếu cô thất bại, cô sẽ mất đi sự tín nhiệm của hắn. Nhưng nếu cô thành công, cô sẽ có được thứ mà không người đàn bà nào của hắn có được: quyền lực thật sự.
"Em sẽ không làm anh thất vọng, thưa chủ nhân," cô thì thầm, một câu trả lời mang hai tầng ý nghĩa.
Tin tức Phan Liên Anh được giao cho quản lý cả một công ty con nhanh chóng lan ra. Mai Trúc là người biết đầu tiên, và cô ta đã không giấu nổi sự ghen tức khi báo cáo lại với chính thất phu nhân Trương Vân Du.
Trong căn phòng trà sang trọng của dinh thự chính, Vân Du lạnh lùng đặt tách trà xuống. Lần đầu tiên, cô ta cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa một cách nghiêm trọng. Chồng cô ta có thể có hàng tá nhân tình, nhưng hắn chưa bao giờ cho bất kỳ ai trong số họ chạm vào sản nghiệp của Trần Gia. Phan Liên Anh không chỉ là một người tình, cô ta đang trở thành một thế lực.
"Con hồ ly đó," Vân Du nghiến răng. "Nó không chỉ muốn trái tim của Tây Môn, nó còn muốn cả cái ghế phu nhân này."
Mai Trúc đứng bên cạnh, thêm dầu vào lửa. "Thưa phu nhân, em còn nghe nói, chủ tịch đã cho cô ta toàn quyền quyết định, kể cả việc sa thải những nhân sự cũ. Em e rằng cô ta sẽ nhân cơ hội này để cài người của mình vào."
Vân Du im lặng. Cô ta biết, không thể ngồi yên được nữa. Một cuộc đối đầu trực diện là ngu ngốc. Cô ta cần phải ra tay một cách tinh vi hơn, đánh vào nơi mà con hồ ly kia không ngờ tới nhất. Cô ta cần tìm ra điểm yếu của nó.
Đêm đó, trong phòng "chơi", Tây Môn đã dành cho Liên Anh một buổi "thưởng" đặc biệt. Hắn không dùng roi da hay dây trói. Hắn dùng chính cơ thể mình để dạy cho cô những bài học mới về sự khoái cảm và phục tùng. Cuộc ân ái không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là một sự truyền thụ quyền lực. Hắn vừa là chủ nhân trên giường, vừa là một người thầy tàn nhẫn trên thương trường. Hắn vừa dày vò cơ thể cô, vừa đặt ra những câu hỏi hóc búa về kinh doanh, bắt cô phải trả lời trong khi đang chìm trong cơn mê loạn của dục vọng.
Liên Anh đã vượt qua bài "kiểm tra" một cách xuất sắc. Cô vừa rên rỉ dưới thân hắn, vừa đưa ra những phân tích sắc sảo về thị trường thời trang. Sự kết hợp giữa phục tùng thể xác và nổi loạn trí tuệ của cô khiến Tây Môn càng thêm mê mẩn. Hắn biết, hắn đã không chọn sai người. Hắn đã tìm thấy một "nô lệ" hoàn hảo, một đối tác xứng tầm, một con dao hai lưỡi nguy hiểm và quyến rũ.
Khi bình minh ló dạng, Liên Anh đứng trước gương, nhìn vào những dấu hôn và vết bầm mờ trên cơ thể mình. Đó không còn là dấu vết của sự sỉ nhục, mà là những chiến tích. Cô mỉm cười. Trò chơi bây giờ mới thật sự bắt đầu.