Phan Liên Anh lao vào công việc quản lý Venus như một con thiêu thân. Cô dành cả ngày ở công ty, tái cấu trúc lại bộ máy nhân sự, sa thải những kẻ bất tài và đề bạt những người có năng lực. Buổi tối, cô lại trở về penthouse, tiếp tục làm một "nô lệ" ngoan ngoãn của Trần Tây Môn, báo cáo lại cho hắn những gì mình đã làm và tiếp thu những lời chỉ dạy tàn nhẫn của hắn. Cô giống như một miếng bọt biển, điên cuồng hấp thụ kiến thức và quyền lực.
Trong khi đó, Trương Vân Du cũng không hề ngồi yên. Cô ta đã dùng đến mạng lưới quan hệ và quyền lực của Trương Gia để bắt đầu cuộc điều tra về quá khứ của Phan Liên Anh. Với thế lực của một trong những gia tộc ngân hàng lớn nhất, việc này không hề khó khăn. Chỉ trong một tuần, một tập hồ sơ chi tiết về Liên Anh đã nằm trên bàn của Vân Du.
Quá khứ của Liên Anh không có gì đặc biệt. Xuất thân từ một gia đình bình thường ở một tỉnh lẻ. Học lực khá, ra trường, đi làm, lấy chồng. Không có điểm gì đáng chú ý. Nhưng Vân Du, với sự nhạy bén của một người đã quen với những cuộc đấu đá, đã tìm ra được điểm yếu chí mạng của cô ta.
Gia đình.
Bố mẹ của Liên Anh đã về hưu, sống bằng một khoản lương hưu ít ỏi. Họ có một cậu con trai út, em trai của Liên Anh, đang học đại học và là niềm hy vọng của cả nhà. Gần đây, bố cô bị bệnh tim, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Gia đình họ đã phải vay mượn khắp nơi, thậm chí là vay nóng của xã hội đen.
"Một điểm yếu quá hoàn hảo," Vân Du mỉm cười. Con hồ ly kia dù có thông minh, xảo quyệt đến đâu, cũng không thể nào vứt bỏ được gia đình của mình.
Vân Du bắt đầu ra tay. Cô ta không cần phải làm gì nhiều. Cô ta chỉ cần ra lệnh cho ngân hàng của Trương Gia gây áp lực lên các chủ nợ của gia đình Liên Anh. Ngay lập tức, những kẻ cho vay nặng lãi bắt đầu đến nhà bố mẹ cô đòi nợ một cách dữ dội. Chúng đe dọa sẽ làm hại cậu em trai nếu không trả đủ tiền trong vòng một tuần.
Bố mẹ Liên Anh trong cơn hoảng loạn, đã gọi điện cho cô cầu cứu. Nghe tiếng khóc nức nở của mẹ trong điện thoại, nghe về bệnh tình của cha và sự an nguy của em trai, thế giới của Liên Anh như sụp đổ. Cô đang sống trong nhung lụa, nhưng gia đình cô lại đang ở trong địa ngục. Cô đã quá tập trung vào cuộc chiến của mình mà quên mất rằng mình vẫn còn có những người thân yêu cần phải bảo vệ.
Cô rơi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cô không thể nào nói chuyện này với Tây Môn. Hắn ghét nhất là bị làm phiền bởi những chuyện tầm thường. Hắn sẽ xem đây là một sự yếu đuối, và hắn sẽ vứt bỏ cô ngay lập tức. Nhưng nếu không có tiền, gia đình cô sẽ gặp nguy hiểm.
Sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô. Và điều đó đã không qua được mắt của Trần Tây Môn.
Đêm đó, trong phòng "chơi", hắn nhận ra sự khác lạ của cô. Cô phục tùng một cách máy móc, không còn sự hứng khởi và thách thức ngầm như trước.
"Em đang có tâm sự," hắn nói, giọng khẳng định. Hắn dùng một sợi dây lụa trói hai tay cô vào thành giường. "Nói cho chủ nhân của em biết, điều gì đang làm 'nô lệ' của ta phiền lòng?"
"Không có gì ạ," cô nói dối, quay mặt đi.
"Em đang nói dối," hắn gằn giọng. Hắn dùng tay bóp chặt cằm cô, buộc cô phải đối mặt với hắn. "Quy tắc số hai: Không bao giờ được nói dối chủ nhân. Em đã quên rồi sao?"
Hắn với lấy một cây roi da ngắn. "Có vẻ như em cần được nhắc lại bài học."
Nỗi sợ hãi về hình phạt và sự lo lắng cho gia đình khiến Liên Anh bật khóc. Lần đầu tiên, cô khóc trước mặt hắn.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, Tây Môn đột nhiên dừng lại. Hắn ghét nước mắt, nhưng không hiểu sao, những giọt nước mắt này lại khiến hắn cảm thấy một chút khó chịu trong lòng. Hắn ném cây roi sang một bên.
"Nói," hắn ra lệnh, giọng đã bớt lạnh lùng. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Cuối cùng, Liên Anh cũng đã kể cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện. Cô vừa kể vừa run rẩy, chuẩn bị sẵn sàng cho sự tức giận và khinh bỉ của hắn.
Nhưng hắn chỉ im lặng lắng nghe. Sau khi cô kể xong, hắn không nói gì, chỉ cởi trói cho cô, rồi ôm cô vào lòng. Một cái ôm không có dục vọng, chỉ có một sự an ủi kỳ lạ.
"Đồ ngốc," hắn thì thầm. "Tại sao không nói với anh sớm hơn?"
Rồi hắn đứng dậy, cầm điện thoại lên và gọi một cuộc gọi. "Điều tra cho tôi, ai đang đứng sau vụ đòi nợ gia đình Phan Liên Anh. Tôi cho cậu mười lăm phút."
Đòn phản công của Vân Du, tưởng chừng như đã dồn Liên Anh vào chân tường, lại vô tình trở thành một cơ hội, để mối quan hệ giữa cô và Tây Môn, lần đầu tiên, có một chút gì đó vượt ra khỏi sự trao đổi thể xác và quyền lực.