kim bình mai: thành phố dạ vũ

Chương 8: Vết Rạn Trong Tấm Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chỉ mười phút sau cuộc gọi của Trần Tây Môn, chiếc điện thoại của hắn đã rung lên. Kết quả điều tra được gửi đến dưới dạng một sơ đồ quan hệ phức tạp, nhưng lại chỉ ra một sự thật đơn giản đến trần trụi: công ty đòi nợ thuê kia là một công ty con trá hình, có dòng tiền chảy về từ một quỹ tín dụng, và quỹ tín dụng đó lại thuộc quyền sở hữu của em trai Trương Vân Du.

Cái bẫy được giăng ra một cách tinh vi, nhưng với quyền lực của Trần Gia, việc lật nó lên chỉ là một cái búng tay.

Tây Môn không nói gì. Hắn lẳng lặng đứng dậy, mặc áo choàng vào và rời khỏi penthouse. Liên Anh ngồi lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo, lòng đầy lo sợ. Cô không biết hắn sẽ làm gì, không biết cơn thịnh nộ của hắn sẽ trút xuống đâu.

Gần một tiếng sau, hắn trở về. Hắn mang theo mùi rượu và một sự lạnh lẽo còn đáng sợ hơn cả những cơn giận dữ thông thường.

Hắn đi thẳng đến phòng "chơi", ra hiệu cho cô đi theo. Lần này, hắn không trói cô, không dùng bất kỳ dụng cụ nào. Hắn chỉ ngồi xuống chiếc ghế da quen thuộc, và bắt cô quỳ trước mặt hắn, im lặng. Sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn cả ngàn lời trách mắng.

Trong khi đó, tại dinh thự chính của Trần Gia, Trương Vân Du đang ngồi không yên. Cô ta biết kế hoạch của mình đã thất bại thảm hại khi nhận được cuộc gọi từ em trai. Tây Môn đã không đến tận nhà để đối chất. Hắn chỉ gửi cho gia tộc họ Trương một tin nhắn duy nhất, kèm theo sơ đồ dòng tiền: "Đừng bao giờ động đến đồ của tôi."

Chỉ một câu nói, nhưng lại là một lời cảnh cáo đầy sức nặng. "Đồ của tôi". Hắn đã công khai xem con hồ ly đó là vật sở hữu, là lãnh địa bất khả xâm phạm. Lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân này, Vân Du cảm thấy một sự sỉ nhục và thất bại tột cùng. Cô ta đã thua. Nhưng chính sự thất bại này lại thổi bùng lên một ngọn lửa hận thù còn kinh khủng hơn. Nếu không thể dùng mưu kế mềm dẻo, cô ta sẽ dùng một đòn chí mạng, một đòn có thể hủy diệt hoàn toàn lòng tin của hắn.

Trở lại penthouse, sau gần nửa giờ im lặng tra tấn, Tây Môn cuối cùng cũng lên tiếng. "Gia đình em sẽ không còn bị làm phiền nữa. Mọi khoản nợ đã được trả hết."

Liên Anh ngẩng lên, đôi mắt ngấn nước. "Cảm ơn anh..."

"Đừng cảm ơn tôi," hắn ngắt lời. "Đây không phải là một món quà. Đây là một sự đầu tư. Tôi đầu tư vào 'nô lệ' của mình, và tôi không muốn nó bị phân tâm bởi những chuyện vô bổ."

Hắn đứng dậy, nâng cằm cô lên. "Nhưng em cũng đã phạm lỗi. Em đã giấu tôi. Em đã không tin tưởng chủ nhân của mình. Và em phải bị trừng phạt."

Đêm đó, cuộc "trừng phạt" của hắn khác hẳn mọi khi. Nó không phải là một bài học, mà là một sự chiếm hữu, một sự đánh dấu chủ quyền tuyệt đối. Hắn dùng chính cơ thể mình để dày vò, để khẳng định lại vị thế thống trị của hắn lên từng tấc da thịt của cô. Cuộc ân ái kéo dài, mãnh liệt, tàn bạo nhưng cũng ẩn chứa một sự bảo bọc kỳ lạ. Hắn vừa trừng phạt sự giấu giếm của cô, lại vừa trút bỏ cơn giận dữ vì cô đã bị kẻ khác bắt nạt.

Khi mọi thứ kết thúc, hắn ôm cô vào lòng, một hành động dịu dàng hiếm hoi. "Từ nay về sau," hắn thì thầm. "Bất cứ chuyện gì xảy ra, người đầu tiên em phải nói, là tôi. Rõ chưa?"

"Dạ, thưa chủ nhân," cô ngoan ngoãn đáp lại, vùi đầu vào lồng ngực hắn.

Mối quan hệ của họ, sau sự cố này, đã có một vết rạn. Nhưng đồng thời, nó cũng được hàn gắn lại bằng một thứ keo dán còn bền chắc hơn, được tạo nên từ sự bảo bọc và một lòng tin vừa được tái lập. Nhưng cả hai đều không biết rằng, tấm gương vừa được hàn gắn đó, sắp phải đối mặt với một cú đập trời giáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×