Kỳ Duyên Tương Ngộ

Chương 17: Tung Tích Bảo Châu


trước sau

Họ nhìn ta, ngưỡng mộ có, khinh bỉ có, oán trách có, còn cả vẻ dửng dưng của nam nhân kia.

" Mấy trò, đây là đệ tử mới nhập môn, mọi người hảo đối tốt ' ngài', ách, ' nàng' ấy. " nói rồi Lộc Tài hướng ta ý bảo ta giới thiệu.

Ta nhìn Thủy Lam một cái, nàng tinh ý " Chào các vị sư huynh tỷ muội, ta là Thủy Lam, đây là Tịnh Nhan ' công'... ách, Tịnh Nhan tiểu thư... " Sau đó là một tràng dài thân phận ' tiểu thư' của ta. Dĩ nhiên đây là nói dối! Nào là Tịnh Nhan khuê các, Cầm Lăng dòng dõi quý tộc... Quá dài dòng, nhất thời ta chưa muốn nhớ thân phận giả này.

Sau khi chào hỏi, chúng ta bỏ lại đám môn đồ đó. Lộc Tài trực tiếp dẫn ta về phòng. Bỏ lại đám nữ nhân lưu luyến mấy Mỹ Nam ngư của ta.

Vốn dĩ môn đồ tới đây tu học, phàm là ai cũng đều chuyển vào kí túc. Nhưng thân phận ta lại khác biệt nên được xếp vào dãy Danh Môn.

Gọi là Danh Môn, sở dĩ vì đầu niên khóa sẽ có cuộc thi tuyển chọn, sáu kẻ chiến thắng liền được dọn vào khu này. Việc giành chiến thắng này thực chất cũng là tạo danh tiếng đi. Bởi đó mà có cái tên này.

Tòa điện này cách khu kí túc một bức tường, xung quanh đào hoa nở rộ quanh năm. Không bao giờ rụng. Hảo phúc này là nhờ linh khí Thiên Sơn mà có. Ôn tuyền nhờ thế cũng chảy quanh năm. Mà căn phòng ta ở lại là căn phòng duy nhất ôn tuyền đi qua.

Xem ra họ cũng thật nể mặt cha ta.

Phân phó đám Thủy lính sắp xếp đồ đạc xong ta cũng đuổi được họ về. Kì thực ta cũng muốn giữ họ lại. Chỉ là lo vướng víu tay chân.

Thủy Lam cũng được thu dọn cho một vị trí ngay sát phòng ta. Nàng ấy tuy là đến hầu hạ, nhưng cũng được tính là môn đồ đi. Không thể cùng phòng, vậy thì ở ngay phòng bên cạnh.

Xem đi, Thủy tộc chúng ta quả tai to mặt lớn nha, một hồi chiếm hai chỗ thượng phong.

Bây giờ chỉ việc ngồi chờ bốn vị may mắn còn lại thôi.

Giờ ta mới để ý, phòng sát vách ta cũng đã sáng đèn. Kẻ này cũng là được đặc cách sao? Ta thật tò mò thân phận người đó.

Mà bỏ đi vậy là ba phòng đã có chủ, phòng trống chỉ còn ba.

" Thủy Lam chuẩn bị quần áo, ta muốn tắm!" Ta phân phó nàng.

" Dạ công à nữ vương, ách không, tiểu thư!" Nàng ta ấp úng.

" Aizz!" Ta thở dài, cách gọi, cách gọi một tháng qua thay đến ba lần.

****

Ngâm mình trong ôn tuyền, ta bất giác cảm thấy mình như trở về nhà.

Nơi này sao lại quen thuộc đến vậy?

" Công chúa!" Thủy Lam từ đâu tới đem khắn tắm khoác cho ta.

Ta cũng theo cử động của nàng mà đứng dậy " Sao vậy?"

" Lộc Tài có tới dặn, sắp đến giờ dùng cơm tối, người muốn dùng cơm tại phòng hay đến nhà ăn chung?" Nàng ta lau đi những giọt nước cuối cùng trên tóc ta. Tiện tay bẻ ít phép thuật hong khô tóc.

" Thủy Lam ta xong rồi, ngươi vào tắm đi, chút nữa ta và ngươi cùng đến nhà ăn." Ta ra ngoài để lại nàng. Tuy nói là khu hạng sang, dĩ nhiên không thiếu nước. Nhưng ta muốn cho cả Thủy Lam dùng chung ôn tuyền này.

Sắm sửa xong, ta thay một bộ lam y, thay đi thay lại chừng hai mươi phút, vấn lại tóc rối bù, đã thấy Thủy Lam bước ra rồi. Nàng cũng thật biết điều, tắm nhanh để ta không bất tiện.

" Công chúa, nếu thức ăn không hợp ngài không cần phải ăn đâu, ta sẽ phân phó đầu bếp nấu lại cho ngài." Thủy Lam vừa giúp ta chải lại tóc vừa nói.

Ta lắc đầu, xong xuôi " Chúng ta đi!" .

Dọc theo dãy hành lang, ta thấy phòng bên cạnh cũng đã thổi đèn, ước chừng cũng sắp ra ngoài. Ta cố đi chậm lại, coi như là chờ xem mặt kẻ đó.

Bước chân khựng lại trước cửa phòng hắn. Hắn lại một thân bạch y, trên đầu chỉ một trâm gỗ. Bộ dáng thong thả bước ra.

Bị chặn lại bởi ta đang đứng trước mặt. Bây giờ chúng ta đang đứng rất gần. Mắt cách nhau chỉ một chóp mũi.

Gần lại nữa, là... hôn luôn rồi!

" Ngươi thấy mãn nhãn với vẻ ngoài của ta sao?" Hắn mở lời trước.

" Quả thực có chút ghen tị!" Ta mỉa mai đi trước, bỏ lại hắn đằng sau. Mong rằng hắn còn nhớ những gì ta đã nói! Vẻ đẹp của hắn chỉ khiến nữ nhân ghen tị chứ không thể yêu thích, cái đó không phải giống ' thụ' sao " Haha!" Ta cười lớn dắt Thủy Lam vào nhà ăn.

Thực ra chúng ta không hề biết vị trí nhà ăn, chỉ là mũi của chúng ta tốt, đi đâu cũng ngửi được.

Bên trong không khí căn phòng bị phân chia rõ rệt.

Trong cùng là nồng nặc mùi đồ ăn, dĩ nhiên đây là quầy bếp.

Bên trái ồn ào tiếng cười đùa, còn có hát hò. Theo ta được biết thì họ cũng mới sáng nay chuyển tới. Xem chừng bên này đều là mấy kẻ ngoại giao tốt. Vừa gặp đã quen, vừa quen đã thân.

Bên phải, trái ngược, đây chỉ gồm bốn bàn, nhưng không khí lại khác biệt. Một nam nhân lạnh lùng, thân mặc hắc y, lan tràn sát khí. Thế mà xung quanh hắn vẫn còn người ngồi. Nam tử bên trái thân hồng y, đang ngồi thưởng trà cùng... dũa móng tay. Hai nữ nhân giống nhau đang ngồi bên phải hắc y kia lại diện một bộ đồ trắng toát.

Thấy ta bước vào mọi người lại dừng toàn bộ hành động.

Thủy Lam và ta không khỏi băn khoăn, bên trái đã kín chỗ, ta đành ngồi xuống bàn thừa bên phải.

Mọi người nhìn ta, lo sợ có, mỉa mai có, hả hê lại càng nhiều.

" Thủy Lam, ngươi qua quầy lấy đồ ăn đi. Không lấy thủy sản, không quá mặn, không quá mỡ." Ta dặn nàng, rồi thong thả dùng trà.

Bấy giờ mọi người mới tiếp tục việc làm của mình.

Thủy Lam bê thức ăn từ phía bếp lại, thản nhiên cười với ta. Trên tay nàng là xuất đồ ăn của hai bọn ta. Chỉ cần một cái sẩy chân là sẽ đổ hết.

Gần tới bàn bốn kẻ kia, Thủy Lam khựng lại, chần chừ nhưng ta vẫn gật đầu ý bảo nàng đi tiếp.

Một đôi giày trắng chìa ra rất nhanh cản hướng đi của Thủy Lam, vấp phải nó nàng ấy trực sắp đánh rơi khay đồ.

Xung quanh mọi người náo nức xem kịch vui, có kẻ không ngừng phấn khích mà đứng dậy.

Nơi này a! Thật nắm chủng loại!

Bỗng nàng tung khay đó lên. Một chân còn lại uyển chuyển cố định khay đồ, đưa tay bắt lại. Tiếp tục mang về cho ta.

Thấy nàng không sao mà còn thuận lợi khắc phục, ta liếc mắt nhìn một loạt, trực sắp đốt cháy bọn họ liền đã có kẻ bỏ chạy. Chỉ là hắc y kia vẫn thản nhiên ngồi đó, hồng y lại không ngừng vẫy ta tới ta.

Hai nữ nhân kia thấy không làm hại được Thủy Lam, há hốc miệng. Ta thừa cơ bắn vào đó hai viên dược.

Lực đủ khiến kẻ không muốn nuốt cũng phải nuốt, hành động nhanh nhẹn, viên dược trong suốt. E là có cầu cũng không ai nhìn thấy.

" Tiểu thư!" Thủy Lam gọi ta vui vẻ, nàng quả không làm ta mất mặt.

" Ăn thôi!" Ta cười cười với nàng.

" Đồ ăn nơi này quả thực ngon!" Nàng ta cảm thán.

Bỗng xung quanh náo nhiệt hẳn lên.

" Đẹp trai quá!"

" Không hổ là Lãnh huynh!"

" Huynh ấy a~, hạng một Thiên Sơn bảng đó!"

Hạng một? Hắn ta xếp đầu bảng sao? Ta liếc nhìn nam nhân kia.

Hắn bỏ mặc những tiếng trầm trồ kia, đi thẳng lấy phần ăn của mình.

Ta bỏ mặc tiếp tục ngồi ăn. Hạng một thì sao chứ? Ta cũng là hạng một a.

Đang ngấu nghiến nốt phần cơm ngon lành, một vạt áo trắng ngồi xuống đối diện ta. Ta lườm hắn. Hắn lại càng thản nhiên dùng bữa.

Xung quanh đổ dồn ánh nhìn về phía ta. Hắn nói " Ăn nhanh lên!".

Là ra lệnh ư? Hừm thật là " Ngươi thật có duyên!" Ta cầm lấy khăn tay, nhẹ lau miệng. Hắn đã mất công đuổi ta cũng đành đi. Dù gì đã ăn xong cũng nên nhường chỗ.

" Xung quanh đã hết chỗ trống rồi!" Hắn không thèm để ý tới ta mà dùng bữa.

Ta bực mình đứng dậy, không quên kéo Thủy Lam kia đang ngơ ngác nhìn hắn.

Liếc qua vạt áo không ngừng phát sáng của hắn ta kéo nàng đi.

Ra đến ngoài, ta nhỏ giọng mắng nàng " Ngươi a, thấy trai là liền ngơ ngẩn!"

" Không hề có! Công chúa ta thấy dưới áo hắn rất quen nha. Hình như là bảo châu của Thủy tộc chúng ta!" Nàng ta gãi gãi tóc nhớ lại.

" Bảo châu? Thủy Lam ngươi có thực nhìn thấy?" Ta nắm bả vai nàng, gặn hỏi.

" Nếu không nhầm thì đúng vậy, nhưng sao lại ở chỗ hắn chứ? Vương, không phải đó là báu vật của ngài ư? Có lẽ ta nhìn nhầm!" Nàng ấy lại lắc đầu ngây ngốc.

" Cũng có thể lắm!" Ta lấy ra bảo châu kia từ trong tay áo. Còn một viên đang trong tay Cầm Thành. Đây là tín vật ta tặng hắn, hắn đang không rõ tung tích. Bảo châu lại xuất hiện tại nơi này, phải chăng nam nhân kia có biết chàng đang ở đâu?

" Thủy Lam chúng ta về phòng trước, rồi ta sẽ hỏi hắn!"

******

Ngồi trong phòng hắn được hơn nửa tiếng vẫn không thấy hắn trở lại. Thủy Lam ngồi bên cạnh không ngừng viết viết, nàng ấy bận rộn chuẩn bị vài câu hỏi cho tên kia.

Nói là vài câu, nhưng cũng hơn hai mặt giấy rồi.

Ta nóng vội muốn ra ngoài xem sao, vừa mở cửa đã va đầu vào một khối thịt.

Đúng vậy một khối thịt được bọc vải trắng. Viên châu trong tay ta không nhịn được tỏa sáng. Ta xoa đầu, đôi mắt hổ phách kia nhìn ta, không nói gì.

Một phút... hai phút... ba phút.

Dốt cuộc ta cũng nhớ ra ý định của mình.

" Thủy Lam!"

" Dạ." Nàng ta cung kính mời nam nhân kia bước vào. Hắn biết điều ngồi xuống ghế bên cạnh.

Ta trên ghế chủ tọa, lặng lẽ nhấp trà. Mặc Thủy Lam hỏi hắn.

" Ngươi tên gì?"

Hắn nhìn ta một hồi, dốt cuộc cũng cười nói " Lãnh Khuynh!"

" Ngươi bao nhiêu tuổi?"

" Đã rất nhiều tuổi!" Hắn thản nhiên nhấp trà.

Thủy Lam lại lật giấy hỏi " Ngươi có quan Cầm Lãnh Thiên tử không?"

Hắn chau mày " Chúng ta là bạn!"

" Hắn đang ở đâu?" Đây không còn là câu hỏi của Thủy Lam, mà là ta hỏi.

Bây giờ hắn lại cười tà mị, nghịch nghịch lá trà " Hắn cũng ở đây!"

" Hắn ở chỗ nào?" Ta vội vã.

" Rất gần!" Nam nhân kia nhùn thẳng vào mắt ta, ta ngại ngùng đánh mắt qua hướng khác. Nếu cứ nhìn vậy, ta có lỗi với Thành mất!

" Chàng dốt cuộc đang ở đâu?" Ta bực mình " Còn nữa, bảo châu kia sao ngươi lại giữ?"

Hắn thản nhiên " Bảo châu là ta được tặng! Còn việc hắn ở đâu, sau này ngươi sẽ rõ!"

" Sau này? Là bao lâu?" Ta cuối cùng không chịu được thái độ của hắn.

" Ngươi giám không nói ra chỗ chàng ở! Ta... ta sẽ oanh tạc ngươi!" Ta rút châu ra, trực muốn phóng về phía hắn.

" Nữ nhân nóng vội!" Hắn thản nhiên đứng dậy. Phẩy áo mà rời đi.

Đến cửa, liền bỏ lại cho ta một câu " Lạc hoa tùy lưu thủy!"

Câu nói này hẳn có ý tứ? Hoa rơi mặc nước ư?

" Công chúa!" Thủy Lam vừa ngáp vừa lay ta, xem ra đã muộn rồi.

" Chúng ta về phòng!" Ta trở lại phòng mình, Thủy Lam cũng về phòng nàng ấy.

Đặt mình xuống mà thao thức không ngủ nổi. Cầm Thành chàng giám tặng lại kẻ khác viên châu kia! Ta mà băt được chàng... ta sẽ cắn chàng!

Ta bỏ ra dưới gối một vỏ ốc, đem nó đến đặt bên tai. Không hề nghe thấy thanh âm gì khác ngoài sóng biển.

Thanh khí cứ vi vu ru ta ngủ. Trong mộng còn nhận thức được tiếng đàn Cầm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!