Kỳ Duyên Tương Ngộ

Chương 18: Biểu Muội Họ Phượng


trước sau

Sáng sớm hôm sau, một cỗ chuông reo vang vọng cả căn phòng đã làm ta tỉnh giấc.

Mặc lại áo khoác, ôm bộ tóc rối bù ra ngoài, đã thấy Thủy Lam cũng trong trạng thái tương tự đứng trước cửa, bộ dáng mơ màng: " Tiểu thư, là chuông tập trung của phu tử a. Hình như chúng ta bị muộn rồi!" Nàng ta ngáp ngắn ngáp dài, bộ dáng thản nhiên mà lời nói lại không đáng thản nhiên chút nào.

" Cái gì? Muộn rồi? Vậy còn không nhanh đến đó!" Ta hốt hoảng hét lên. Tiếng hét đó cũng làm Thủy Lam tỉnh giấc. Nàng ấy biết điều kéo ta chạy tới nơi tập trung.

Bây giờ đám nam thanh nữ tú đều đã xếp hàng ngay ngắn. Thấy ta tới bọn họ có kẻ cười đến chảy nước mắt. Trừ hai tên đứng trên hàng đầu tiên kia, mặt lạnh băng. Một kẻ là tên áo đen nào đó, còn một kẻ nữa, hẳn là Lãnh Khuynh rồi! Nhận thấy một nam nhân hồng ý đứng cạnh đó đang vẫy vẫy với ta, khuôn mặt hắn cười đến kinh diễm, lại còn cầm trên tay một cái dũa móng. Nếu không phải đây là Thiên Sơn Hoành, thì ta còn nghĩ cái tên này là một ' nam tử thanh lâu' chính hãng rồi đó!

Bây giờ ta mới để ý đến bộ dạng này của mình, đầu rối bù, áo mặc ngược, lại còn đi chân đất, Thủy Lam bên cạnh cũng không khá hơn là bao.

Mấy vị danh sư đang đứng trên bậc cao kia mặt đã nổi rõ mấy vạch đen. Còn có Niệm Mặc nhịn cười đến co quắp cả cơ mặt. Cái vị Thiền sư này thật là mỉa mai ta quá mà. Hắn sớm đã biết trạng thái này của ta từ lâu rồi.

Thấy không khí có bắt đầu căng thẳng, ta cúi đầu chào hỏi mọi người rồi bước vào hàng đầu tiên.

Lại có tiếng xì xèo, đây là của cặp song sinh phía sau ta: " Tới muộn còn ngang nhiên đứng vào hàng ưu tú!" .

Hai đứa này hôn qua ngậm phải thuốc xổ vẫn còn tinh tướng quá ha! Ta lại ngứa ngáy chân tay một hồi.

" Được rồi, mấy trò giữ trật tự, còn nữa, lần sau đừng đến muộn!" Đây là cảnh cáo ta sao? Một vị bạch y sư phụ lên tiếng.

Tiếng ồn phía bên dưới đã giảm bớt. Phu tử tên Lộc Tài lại bước lên một hàng phân phó: " Mấy trò nghe rõ, hôm nay là khóa học đầu tiên, chúng ta sẽ dựa theo khả năng mà lựa chọn vị trí. Mong các trò đều sẽ nỗ lực phấn đấu. "

Lộc Tài chỉ tay về phía bên kia, theo cánh tay đó ta nhìn thấy một tòa điện dần dần hiện ra trên không. Là lơ lửng trên không a.

Hắn nói: " Theo hàng lối di chuyển vào trong đó!"

Mọi người còn đang ngơ ngác nhìn nhau thì ' hàng của ta'. Bao gồm hai tên lãnh khốc kia cùng ta và Thủy Lam đã theo bậc thang đang dần hiện ra ở đó đi đến tòa điện rồi. Mấy hàng sau cũng theo đó mà tiến đến.

Bước vào cánh cổng, một khoảng sân rộng lớn bao la.

Trên cao ghi rõ hàng chữ " Võ Đạo Phủ" . Xung quanh lại trang trí bởi những vũ khí đa dạng.

Đang mải mê ngắm nghía xung quanh, một vị nữ tử bước tới trước mặt ta. So với những người kia, nàng ấy không mấy khác biệt, vẫn vận một thân bạch y. Chỉ là trên trán có in hình lông vũ, đặc điểm này có chút giống mẫu thân ta ngày trước.

" Biểu tỷ đã lâu không gặp." Nàng ấy cười ôn hòa nắm lấy tay ta.

Ta ngơ ngác nhìn trái nhìn phải xem nàng ấy có phải gọi ai khác không. Dốt cuộc lại nhìn Thủy Lam.

Thủy Lam lục bộ nhớ, thở dài một cái, nhìn ta đầy thương tiếc: " Công chúa ngài lại quên vị biểu muội này rồi! Nàng ấy là Phượng Thu Nhai, mẫu thân là muội muội của mẫu thân ngài... "

Hắn giảng giải một hồi dốt cuộc ta cũng nhớ ra.

" A, Thu Nhai muội cũng đến đây học sao?" Ta vui vẻ nắm lấy tay nàng. Miệng mếu máo, nháy mắt ý bảo Thủy Lam giữ nàng để ta chạy.

Nàng ấy sinh ra đã nghịch ngợm. À nhầm, nghịch ngợm từ trong trứng. Nói xem một con phượng hoàng như nàng, vừa mới đẻ ra khỏi bụng mẹ không lâu, ách, vừa mới tự ý chui khỏi bụng mẹ không lâu. Lại tự ý phá vỏ trứng chui ra ngoài đi chơi. Lông vũ còn sót lại ở vỏ trứng, rơi vào trán nàng. Da của tiểu phượng hoàng ấy mà, mới sinh nên rất mỏng. Lại cũng rất dính, một lần lông vũ rơi vào đó hại nàng ta mang theo trên trán cả đời.

Nhớ lần đó A di sinh nàng a, ta và mẫu thân có tới thăm, hồi đó ta cũng là mới sinh. Tóc mới mọc được một chỏm năm sợi, đã bị nàng phun lửa đến trơ trụi. Ta cũng là con lai a, dù không phải phượng hoàng chính cống, nhưng cũng mang một nửa dòng máu phượng hoàng. Thế nên một con rồng biển như ta lại biết phun hỏa. Ta có phóng hỏa lại nàng, nàng cũng phóng lại. Bất quá cả cung điện nhà A di khi đó hóa tro tàn.

Cũng kể từ vụ cháy đó mà hai chúng ta không gặp lại nhau nữa. Có mấy lần Thu Nhan đến tận cửa Thủy Linh Cung tìm ta, cũng đều bị từ chối. Nàng ấy ám ta suốt hai thế kỉ, dốt cuộc cũng tha cho ta.

Chạy được một hồi cũng không thấy Thu Nhai đuổi theo, ta lại bị va vào một bức tường sống màu đen. Khỏi cần nói cũng biết hắn là ai. Một thân hắc ý trong trường, cũng giống ta, một thân lam y.

Ánh mắt lạnh lẽo như oán trách ta.

Cái tên này đúng là mắc bệnh khó chịu a. Đụng chạm mỗi tí đã ghê gớm rồi.

" Mấy trò chú ý!" Một giọng nữ quen thuộc vang lên.

Là Thu Nhai sao?

Thiên a, cái đứa bé kia đi học đã là đại loạn rồi, nếu là đi dạy sẽ còn loạn hơn!

Ta đang nghĩ đến một viễn cảnh mang tên ' khóa huấn luyện phun lửa'. Ở đó mọi học viên đều cạo đầu hết. Lí do thì ai cũng biết rồi.

Nàng ấy lại nói tiếp: " Hôm nay, ta sẽ hướng dẫn các ngươi mấy đường võ cơ bản. Đừng coi thường chúng, phải nắm rõ chúng, các ngươi mới có thể theo học võ công thượng thừa!"

Ta cũng theo bọn họ đứng vào hàng đã sắp xếp. Hai bên không có Thủy Lam nhưng lại có hai ' tảng băng' lớn. Cái nắng mùa thu bỗng dưng bị hạ nhiệt bớt a. Cảm giác cũng không tệ.

Luyện tập một hồi, thấy mọi người cũng đã vung quyền ổn định. Vị biểu muội kia mới cho chúng ta nghỉ ngơi.

Đang tính chạy trốn cái nhìn của biểu muội kia, thì cánh tay đã bị muội ta bắt lại.

" Biểu tỷ, tỷ vẫn còn giận muội sao? Chuyện hồi bé quả thật xin lỗi tỷ. Mẫu thân đã mắng muội rất nhiều. Muội cũng nhiều lần mang thuốc dưỡng tóc đến cho tỷ nhưng không được gặp a. Muội thậy xin lỗi mà."

Nàng ta rơm rớm nước mắt, bộ dáng thật khác ban nãy. Khi nãy nàng là danh sư cao cao tại thượng, còn bây giờ lại hết mực năn nỉ ta tha lỗi.

Ta động lòng: " Biểu muội quả thực đã biết lỗi?" Ta quan sát nét mặt của nàng.

Nàng ta chân thành gật đầu, cùng quyết tâm.

" Được! Vậy ta tha thứ cho muội!"

Thu Nhai sung sướng ôm lấy cổ ta, bỏ qua hình tượng danh sư ban nãy.

Buổi học kết thúc, nàng ấy có theo ta cùng Thủy Lam trở về khu Danh Môn.

Mấy tỉ muội chúng ta trò truyện bên trong một cái tiểu đình. Căn đình này chỉ khoảng hai mét vuông, nằm chính giữa trung tâm Danh Môn. Xung quanh là hồ cá. Giữa hồ còn có một thân đào mai nở rộ, cùng với những đám hoa đào hoa mai xung quanh trổ hoa, đua sắc. Bốn phía đình đều là quang cảnh khu này, từ đây có thể quan sát toàn bộ các phòng khác. Kể cả phòng của Khuynh Lãnh kia.

Phong thủy như vậy thật hợp ý ta a.

Thong thả nhấp một ngụm trà, thật ngon, thật quen thuộc. Ta cảm khái với Thu Nhai: " Thu Nhai trà muội ướp thật ngon!"

Nàng ấy cười tươi tắn nhìn ta, lại tiếp tục vẽ vẽ gì đó.

" Thu Nhai, trà này muội ướp theo công thức gì vậy?" Ta tò mò hỏi.

" Muội không nhớ!" Nàng ấy gãi đầu.

Sao ta lại ngửi thấy mùi hiểm nguy vậy nhỉ: " Muội pha chế được mấy lần rồi?"

" Lần đầu ạ." Nàng thẹn cúi đầu.

Thủy Lam bên cạnh bỗng phát hoảng: " A, công chúa ta nhớ ra rồi, đây không phải mùi vị thuốc xổ của Mộ Lăng sao?"

Thiên a!

Bụng ta nhộn nhạo, chưa cần nói sáng nay chưa ăn gì mà đã muốn đi gặp Tào Tháo rồi. Thủy Lam ôm bụng chạy trước, ta cũng co cẳng chạy theo sau.

Bỏ lại Thu Nhai lẩm bẩm một mình: " Mấy viên trong suốt ở túi biểu tỷ không phải kẹo sao? Mẹ nói bỏ kẹo vào trà sẽ ngon hơn mà!"

Vào đến nhà vệ sinh, ta mới sờ tới túi thơm bên hông. Toàn bộ thuốc xổ đều đã biến mất.

Gia tổ bên ngoại thật có phúc! Sinh hạ toàn nữ nhi mà đào tạo kiểu gì cũng ra thánh trộm. Đồ đạc trong túi của ta, nàng ấy mang toàn bộ cho ta uống hết thuốc xổ rồi!

Một viên đã đành, đằng này ta lại uống toàn bộ. Thiên a!

" PHƯỢNG THU NHAIIIIIII!" Ta tức giận gào thét, cả căn phòng nhỏ bé này cũng rung chuyển theo.

*****

Ở căn đình nào đó, một cô gái bỗng dưng rét run giữa trời thu oi bức. Có ai đó đang gào thét tên cô ấy...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!