02:30 sáng – Rìa công trường Sân bay Long Thành
Bầu trời âm u. Cơn mưa rả rích như phủ tro tàn lên mặt đất.
Minh mặc đồ đen, len lỏi qua những xe ủi, cần cẩu đang “tạm nghỉ”.
Bên dưới sân bay là cơ sở thí nghiệm ngầm Tích hợp Sinh học của Hội Số 8 – nơi từng bước hoàn thiện "cơ thể thay thế" cho các lãnh đạo Hội bằng gene chỉnh sửa.
“Càng xuống sâu… càng gần trung tâm điều phối trí nhớ tổng hợp.” – Khuê nói trước đó.
“Và ở đó… là nơi chứa Ký Hiệu Số 9.”
03:00 – Cửa hầm tầng -6
Minh quét dấu vân tay đã “đánh cắp” từ một tên bảo vệ Hội ở Trà Vinh.
Cửa bật mở – một hành lang lạnh như đá mộ. Đèn trắng chớp nháy, camera quét liên tục.
Vy ở lại trên – điều khiển từ xa qua thiết bị.
Giọng cô vang trong tai nghe:
“Em sẽ giữ tín hiệu ổn trong 40 phút. Sau đó, hệ thống reset – anh phải thoát.”
Minh gật đầu, bước vào lòng đất.
03:20 – Trung tâm sinh học
Phòng hình tròn, đường kính 30m, giữa là một bể sinh học khổng lồ chứa chất lỏng màu bạc.
Giữa hồ – một người đàn ông đang nổi lơ lửng trong ống dưỡng – da trắng bệch, cơ bắp như điêu khắc, đầu cạo trọc, mắt nhắm nghiền.
Trên ngực xăm rõ ràng: Số 9.
Minh lặng người.
Bên ngoài phòng kính, một người đàn ông tóc bạc, đeo kính, đứng quay lưng.
“Cậu tới rồi… Minh.”
“Cuối cùng, đứa con phản loạn cũng muốn gặp cha.”
03:25 – Đối mặt "cha sinh học"
Người đàn ông quay lại – đôi mắt ánh bạc.
“Tôi tên là Trần Hải – người dẫn đầu Genesis X từ năm 1990.
Tôi thiết kế gene nền của Hội. Và tôi tạo ra mày – từ sự tuyệt vọng của chính mình.”
Minh siết tay:
“Vì sao lại là tôi?”
Trần Hải đáp, giọng rành rọt:
“Vì mày là kết quả của một phép thử giữa trí tuệ nhân tạo và tàn tích cảm xúc.
Tao muốn biết: nếu một người không có ký ức thật… vẫn có thể yêu?”
“Và mày làm được.
Đáng tiếc… tình yêu làm mày yếu.”
03:30 – Số 9 thức tỉnh
Từ bể dưỡng, mắt Số 9 mở ra – tròng đen sâu hoắm, lạnh ngắt.
“Chào Prototype 01.” – giọng hắn vang lên từ loa nội bộ.
Minh chĩa súng:
“Tao không cần thêm bản sao của mình.”
Số 9 bước ra – không mặc áo, từng bước như mãnh thú.
“Tao không phải bản sao. Tao là phiên bản được tối ưu hóa.
Tao mạnh hơn. Nhanh hơn. Không có tình cảm, không cần ký ức giả.
Tao… là người sẽ thay mày.”
03:35 – Cuộc đấu bắt đầu
Minh lao tới. Hai người va vào nhau như hai khối thép.
Số 9 đỡ đòn, xoay người, đá Minh văng vào tường.
BỤP! – Minh bật dậy, phản đòn bằng dao điện.
“Mày không có linh hồn.”
Số 9 cười lạnh:
“Còn mày có linh hồn… nhưng yếu ớt.”
Hai người quần thảo trong khói bụi – tốc độ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
03:45 – Cảnh báo hệ thống
Vy hét qua tai nghe:
“Minh! Hệ thống sắp reset! 10 phút nữa lối ra sẽ đóng vĩnh viễn!”
Minh dùng dao móc vào dây cáp trên trần – bay lên, tung cú đá kép.
Số 9 trượt ra, nhưng Minh đã gài thuốc nổ plasma mini vào bể dưỡng.
“Mày không thể sống mà không có cái bể đó.”
“Tao không cần giết mày – tao chỉ cần lấy oxy của mày.”
BOOM!!!
Chất lỏng trào ra, xối xả. Số 9 ngã xuống, mắt nhắm lại.
03:55 – Trở về
Minh bò ra khỏi hầm, máu me đầy mặt.
Vy chờ sẵn, nước mắt trào ra khi thấy anh.
“Anh thắng chưa?”
Minh nhìn lên trời:
“Chưa. Số 9 chỉ là cơ thể dự phòng.”
“Thằng khốn đó – Trần Hải – đã sao lưu ý thức Số 0 vào mạng lưới ngầm toàn cầu.
Chúng ta chỉ mới chém được một cánh tay. Cái đầu… vẫn sống.”