Ký Hiệu Số 8

Chương 3: Hợp Tác Hay Tiêu Diệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng VIP – Quán bar “Cage” – 18:47

Tiếng bass nện vào tường như tim người mất kiểm soát.
Minh ngồi đối diện Vy – người con gái từng là cả thanh xuân, giờ trở thành “giám sát viên” của chính anh trong tổ chức tội phạm lớn nhất Việt Nam.

Trên bàn, ly rượu vang chưa chạm môi.
Con dao nhỏ Vy xoay trên ngón tay, ánh thép lấp loáng phản chiếu ánh đèn đỏ.

“Tại sao lại là em?” – Minh khẽ hỏi.

Vy mỉm cười, ánh mắt hững hờ:

“Vì em là người duy nhất… biết anh đủ rõ để giết anh.”


10 phút sau, họ rời bar.
Trên xe, Vy nắm tay lái. Chiếc BMW X5 đen bóng lướt qua những con phố ẩm ướt.
Minh ngồi ghế phụ, tay trong áo khoác nắm chặt súng.

“Chúng ta đi đâu?”
“Kho lạnh dưới lòng đất – quận 12.
Giao ca lô hàng y tế.
Nhưng đừng tưởng đơn giản.
Hàng này không phải khẩu trang.”

Vy bấm nhẹ trên màn hình taplo. Một bức ảnh hiện ra: hộp đựng nội tạng người.


20:00 – Kho lạnh số 2 – Quận 12

Gác cổng là một đám thanh niên xăm trổ, đang xóc súng và chơi bài.
Khi Minh bước xuống, chúng liếc nhìn – một vài tên nheo mắt. Không phải ai cũng chấp nhận người mới.

Vy bước tới, chỉ tay:

“Hôm nay tao chịu trách nhiệm.
Đứa nào cản – tự đào hố chôn trước.”

Đám người lùi lại. Minh liếc nhanh địa hình:
Hai lối thoát – một phía sau kho, một cửa hầm. Bốn tên canh ở nóc. Một tay bắn tỉa có thể đang chờ.


Bên trong, container inox được mở.
Hàng chục túi đông lạnh xếp chồng lên nhau.
Ghi nhãn: “Phụ tạng hiến tặng – viện 303.”

Nhưng Minh biết – bệnh viện đó không tồn tại.

“Chúng ta đang buôn nội tạng?” – Anh hỏi nhỏ.

Vy không quay lại:

“Là ‘hồi hương’ bộ phận đã qua tay – chuyển qua nước ngoài rồi quay lại…
Chuyện của kẻ trên đầu.
Việc của anh là không bị chết ở đây.”


Một gã đàn ông bước ra từ bóng tối – thân hình vạm vỡ, mặt có sẹo dài từ mắt đến cổ.

Tên là Bình “Sát”.

Phụ trách vận chuyển phía Đông – cực kỳ ghét người mới, nhất là những kẻ không có “thời gian ngồi khám.”

“Mày là Minh Lạnh?” – Bình gằn.
“Nghe danh. Chưa thấy máu.”

Minh bước lên, ánh mắt không né:

“Vậy muốn thấy không?”

Bình cười khẩy, rút con dao găm, ném xuống đất:

“Thử tay tí chơi. Nếu mày thua… tao bắn đầu gối mày.”
“Nếu mày thắng… tao cho đi qua.”

Vy định cản, Minh giơ tay:

“Để tôi.”


Hai người đứng cách nhau ba bước.
Không tiếng nhạc, không tiếng còi xe.
Chỉ có tiếng dao lướt trong gió.

Bình lao tới trước, tấn công kiểu sát thủ chuyên nghiệp – chém ngang, xoay hông, đâm bụng.

Minh tránh được nhát đầu, đổi tay trái, chụp lấy cổ tay Bình – xoay người bẻ ngược khuỷu, đá mạnh vào đầu gối.

Bình mất thăng bằng, Minh không chém – anh chỉ đâm thẳng mũi dao xuống đất, sát cổ đối phương.

Cả kho im bặt.


“Tao không cần đổ máu – nhưng không ngại đâu.” – Minh lạnh lùng nói.

Bình thở hổn hển, nhổ máu:

“Được. Mày qua.
Từ giờ… mày có tên trong sổ máu của tao.
Tức là… chết chung nếu phản.”


Trên đường về, Vy không nói gì suốt nửa tiếng.
Cuối cùng, cô lên tiếng:

“Anh ra tay nhanh… nhưng không giết.
Tức là vẫn còn lương tâm.”

“Còn em thì không?” – Minh hỏi lại.

Vy không trả lời.


Xe dừng trước chung cư cũ – nơi Minh đang ở.
Trước khi anh bước xuống, Vy gọi:

“Anh có biết tại sao Hội chọn anh không?”

“Vì tôi liều?”
“Vì... có người từng nói với ông Quân rằng:
Muốn tìm kẻ không thể bị thao túng – hãy tìm kẻ còn đau.”

Minh nhìn Vy – ánh mắt lần đầu có chút gì nứt vỡ.


Đêm đó, Minh mở laptop riêng – không kết nối mạng.
Một đoạn video bí mật anh từng thu được ở trụ sở CA trước khi rời đi hiện lên:

Camera an ninh từ trại cai nghiện phía Bắc.
Thời điểm: 5 năm trước.
Một người nữ mặc blouse trắng đang lén mở cổng cho một nhóm đàn ông đeo mặt nạ ra vào ban đêm.

Hình ảnh nhòe – nhưng dáng người, tóc, cách bước đi…

Chính là Vy.


Minh đập laptop lại.
Cơn đau ở ngực dồn đến – không phải vì mất niềm tin, mà vì... vẫn hy vọng.

“Nếu em vào Hội để cứu người… hãy nói cho anh biết.
Còn nếu em... là máu lạnh thật…
Thì anh xin lỗi…
Anh sẽ là người đưa em ra khỏi đây – bằng cách nào cũng được.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!