kỳ nghỉ của con dâu

Chương 3:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, nhịp sống ở khu nghỉ dưỡng ngoại ô trôi qua chậm rãi và có tổ chức, tuân theo đồng hồ sinh học nghiêm ngặt của ông Khánh. An nhanh chóng nhận ra sự yên tĩnh ở đây mang tính kỷ luật hơn là ngẫu nhiên. Bữa sáng luôn diễn ra lúc bảy giờ, bữa trưa lúc mười hai giờ rưỡi, và bữa tối lúc bảy giờ tối, không xê dịch một phút.

An và ông Khánh không cần phải nói nhiều. Họ thiết lập một sự thỏa hiệp im lặng: An tôn trọng không gian làm việc và sự riêng tư của ông, đổi lại, ông không can thiệp vào cách cô chọn để nghỉ ngơi. Cô đọc sách trên ban công, đi dạo một mình trong vườn, và tránh xa căn phòng làm việc luôn đóng kín của bố chồng.

Mỗi bữa ăn là một nghi thức. Họ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn gỗ sồi, thưởng thức những món ăn thanh đạm do ông Khánh tự tay chế biến. Sự im lặng không phải là khoảng trống, mà là một thực thể rõ ràng. Nó là một bức tường kính mà qua đó, họ có thể quan sát đối phương mà không cần phải đối diện trực tiếp.

An bắt đầu nhận thấy những chi tiết nhỏ ở ông Khánh. Ông luôn để ý đến thói quen của cô. Cô thích trà nhài thay vì trà xanh vào buổi sáng, và món ăn đó sẽ xuất hiện trên bàn mà không cần cô phải yêu cầu. Cô không thích ăn rau mùi, và món canh sẽ được nêm nếm kỹ lưỡng để loại bỏ thứ gia vị đó. Sự quan tâm tỉ mỉ, lặng lẽ này khiến cô cảm thấy được chăm sóc theo một cách mà cô đã quên từ rất lâu, một sự chăm sóc không đòi hỏi đáp lại hay thể hiện bằng lời lẽ.

Một buổi trưa, An vô tình làm đổ một giọt nước sốt nhỏ lên chiếc khăn trải bàn trắng tinh. Cô vội vàng định lau nó đi.

“Đừng chạm vào,” ông Khánh đột ngột lên tiếng, giọng hơi nghiêm khắc.

An ngước lên, thấy ông đang nhìn vết bẩn với vẻ khó chịu.

“Con xin lỗi, bố. Con sẽ giặt nó ngay.”

“Để đó,” ông nói, đứng dậy. “Dầu mỡ phải được xử lý bằng cách ngâm đặc biệt. Con chỉ làm nó lan ra thêm.”

Ông lấy một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng thấm xung quanh vết bẩn, rồi cẩn thận gỡ khăn trải bàn ra khỏi góc đó. Mọi động tác đều chậm rãi, chính xác, như thể ông đang thực hiện một nghi lễ tôn giáo. Sự tỉ mỉ đến mức ám ảnh đó làm An vừa nể phục, vừa cảm thấy ngột ngạt.

Đêm đó, An không ngủ được. Cô ra ban công hóng gió. Ánh trăng sáng vằng vặc, và cô có thể thấy rõ bóng dáng ông Khánh đang tưới cây dưới sân. Ông làm vườn vào lúc nửa đêm.

Cô không xuống, chỉ đứng yên quan sát. Trong ánh trăng, hình bóng ông trở nên mềm mại hơn, ít nghiêm nghị hơn ban ngày. Ông chăm sóc từng cái cây, từng ngọn cỏ với sự kiên nhẫn vô tận.

Bất chợt, ông ngước lên. Ông không nhìn thấy cô, nhưng cô cảm thấy như ông đã biết cô đang ở đó. Ánh mắt ông lướt qua ban công cô, rồi dừng lại ở một điểm vô định trên bầu trời đêm. Khuôn mặt ông lộ ra một sự trống rỗng hiếm hoi.

An nhận ra, những quy tắc của ông Khánh không phải là để kiểm soát người khác, mà là bức tường thành ông dựng lên để bảo vệ chính mình khỏi sự hỗn loạn của cảm xúc. Ông sắp xếp cuộc sống của mình theo một trật tự hoàn hảo, để không có bất cứ điều gì bất ngờ, không có bất cứ điều gì vượt ra ngoài tầm kiểm soát, có thể làm tổn thương ông.

Cô chợt nghĩ đến Hoàng. Hoàng thì ngược lại, anh ta sống trong sự hỗn loạn của công việc, của những chuyến đi, và sự hỗn loạn đó đang từ từ nuốt chửng cuộc hôn nhân của họ. Giữa hai người đàn ông, An thấy sự trống rỗng của Hoàng thật dễ hiểu, nhưng sự trống rỗng được che đậy kỹ lưỡng của ông Khánh lại khiến cô tò mò và đau lòng một cách kỳ lạ.

Sáng hôm sau, An thức dậy và thấy một chiếc mũ rộng vành cùng một chai kem chống nắng được đặt trên bàn trà của cô. Một mẩu giấy nhỏ được đặt dưới đó, với nét chữ viết tay thanh mảnh, dứt khoát của ông Khánh: “Nắng sáng rất gắt. Nếu con muốn đi dạo, hãy dùng chúng.”

An cầm chiếc mũ lên. Cử chỉ này, dù đơn giản, lại là một sự xâm nhập tinh tế vào không gian riêng tư của cô. Nó không phải là sự ép buộc, mà là sự quan tâm được thể hiện bằng hành động, lặng lẽ phá vỡ những bức tường mà họ đã dựng lên. Cô cảm thấy một cảm giác ấm áp và bối rối lan tỏa.

Bữa tối hôm đó, sự im lặng có một chút khác biệt.

An đã cố gắng nói nhiều hơn một chút về khu vườn, về những quyển sách cô đang đọc. Ông Khánh lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ đáp lại bằng một câu ngắn gọn, nhưng ánh mắt ông đã thay đổi. Nó ít phán xét hơn, và có một chút gì đó đồng tình một cách kín đáo.

Khi An đứng dậy để dọn bát đĩa, ông Khánh lần đầu tiên làm một hành động khác thường.

“Để bố làm,” ông nói, và nhanh chóng dọn dẹp phần của mình.

An đứng chôn chân. “Không sao đâu ạ, bố cứ để con làm.”

“Đừng khách sáo. Dọn dẹp cũng cần có phương pháp. Bố đã quen rồi.”

An thấy mình bị đẩy ra khỏi không gian bếp. Cô lùi lại một bước, dựa vào khung cửa, quan sát bố chồng. Ông rửa bát bằng tay, không dùng máy rửa bát, và rửa theo một thứ tự: từ ly tách, đến đĩa nông, rồi mới đến xoong nồi. Ông không bao giờ để nước bắn ra khỏi bồn rửa. Sự tỉ mỉ đó, dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà bếp, bỗng trở nên vô cùng quyến rũ.

“Bố này,” An cất lời, giọng nhỏ nhẹ. “Thói quen của bố... nó thật đáng ngưỡng mộ.”

Ông Khánh dừng tay, không quay lại. “Đáng ngưỡng mộ?”

“Dạ. Mọi thứ đều có trật tự. Mọi thứ đều sạch sẽ. Cảm giác như... bố có thể kiểm soát được mọi thứ trong cuộc sống của mình.”

Ông Khánh cất chiếc đĩa cuối cùng lên kệ, rồi quay lại. Mắt ông hơi nheo lại dưới ánh đèn.

“Con nhầm rồi, An. Không ai có thể kiểm soát được mọi thứ trong đời mình. Những quy tắc này,” ông chỉ vào căn bếp ngăn nắp, “chỉ là sự cố gắng cuối cùng để kiểm soát sự hỗn loạn bên trong mà thôi.”

Lời nói đó như một lưỡi dao sắc bén, rạch một đường sâu vào vỏ bọc điềm tĩnh của ông. Ông đã tự mình hé mở một khe hở nhỏ trong bức tường thành mà ông xây dựng, để lộ ra sự yếu đuối và nỗi sợ hãi mà ông đang giấu kín.

An cảm thấy tim mình đập mạnh hơn một chút. Cô đã chạm đến cốt lõi của ông.

Ông Khánh nhận ra mình đã nói quá nhiều, vội vàng lấy lại sự bình tĩnh. “Thôi, con về phòng đi. Đừng thức khuya. Chúc con ngủ ngon.”

An không thể rời mắt khỏi ông. Cô biết, dưới lớp vỏ bọc khuôn phép, người đàn ông này cũng đang cô đơn và đấu tranh. Và sự đồng cảm mà cô dành cho ông lúc này đã vượt qua giới hạn của tình cảm con dâu – bố chồng. Đó là sự đồng điệu giữa hai linh hồn lạc lõng, một sự kết nối cảm xúc nguy hiểm, không hề có lời nào được nói ra, nhưng đã bắt đầu ăn sâu vào tâm trí họ.

Cô gật đầu. "Chúc bố ngủ ngon."

Khi cánh cửa phòng An đóng lại, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của ông Khánh vẫn còn ở lại nơi hành lang. Cô áp lưng vào cửa, thở dốc. Sự im lặng ở ngôi nhà này đã không còn là nơi nghỉ dưỡng, mà là một sân khấu bí mật cho những cảm xúc cấm kỵ bắt đầu trỗi dậy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×