Đã là đêm thứ tư An ở lại ngôi nhà ngoại ô này. Cô dần quen với việc đi ngủ sớm, nhưng không thể quen với sự im lặng tuyệt đối của màn đêm. Cô nằm trên giường, cố gắng dỗ giấc ngủ, nhưng tâm trí cô vẫn quay cuồng với ánh mắt của ông Khánh, với lời nói về sự "cố gắng cuối cùng để kiểm soát sự hỗn loạn bên trong."
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức cô tưởng mình đang mơ. Đó là tiếng dương cầm.
Âm thanh không lớn, dường như được truyền qua bức tường cách âm của căn phòng làm việc ở tầng dưới. Nó không phải là một bản nhạc cổ điển cầu kỳ, mà là một giai điệu Jazz nhẹ nhàng, chậm rãi, đầy tính tự sự. Tiếng đàn mang theo nỗi cô đơn sâu thẳm, nhưng cũng có một chút gì đó nổi loạn, không chịu khuất phục.
An ngồi bật dậy. Ông Khánh là người đàn ông luôn giữ mình trong khuôn khổ thép, làm sao ông có thể chơi một bản nhạc Jazz ngẫu hứng và đầy cảm xúc đến vậy? Cô nhớ lại lời ông nói: "Sống một mình lâu quá..." Có lẽ âm nhạc là ngôn ngữ duy nhất ông cho phép bản thân thể hiện sự hỗn loạn bên trong mà ông đã cố gắng kiểm soát.
Cô bước xuống giường, lặng lẽ mở cửa phòng. Hành lang tối đen, chỉ có ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ. Cô bước từng bước chân nhẹ nhàng xuống cầu thang gỗ. Mỗi bậc thang đều kêu cót két khẽ khàng dưới chân cô, như sợ làm gián đoạn bản nhạc.
Căn phòng làm việc của ông Khánh không hề đóng kín như mọi ngày. Cánh cửa chỉ khép hờ, để lọt ra một dải ánh sáng vàng ấm áp và tiếng dương cầm. An dừng lại ở ngưỡng cửa, trái tim đập nhanh vì sự tò mò vượt quá ranh giới. Cô biết mình không nên ở đây, nhưng cô không thể cưỡng lại được. Cô muốn thấy người đàn ông nghiêm khắc đó thả lỏng, muốn nhìn thấy một khía cạnh khác của tâm hồn ông.
Cô ghé mắt nhìn qua khe cửa hẹp.
Ông Khánh đang ngồi trước cây đàn dương cầm lớn, thứ mà cô chưa từng thấy khi ở tầng dưới. Cây đàn được đặt ở góc khuất nhất của căn phòng. Chiếc áo sơ mi linen thường ngày đã được thay bằng một chiếc áo thun cotton đơn giản, cổ áo hơi rộng, để lộ phần cổ và đường nét xương quai xanh mạnh mẽ. Tóc ông hơi rối, và ánh mắt, thay vì nhìn vào bản nhạc, lại nhìn vào khoảng không vô định.
Ngón tay ông lướt trên phím đàn, không phải bằng kỹ thuật hoàn hảo của một nghệ sĩ chuyên nghiệp, mà bằng sự điêu luyện của một người đã gắn bó với nó từ rất lâu. Những nốt nhạc cứ thế tuôn ra, chất chứa sự day dứt, nuối tiếc, và cả sự khao khát không tên.
Đây là người đàn ông hoàn toàn khác so với bố chồng của cô ở bàn ăn.
An chợt cảm thấy một nỗi đồng cảm mãnh liệt. Cô nhìn thấy sự cô đơn của ông không chỉ nằm ở lời nói, mà ở từng nốt nhạc. Ông đang sống một cuộc đời quá mức nguyên tắc, đến nỗi phải tìm đến âm nhạc để trốn thoát.
Bản nhạc kết thúc đột ngột. Sự im lặng quay trở lại, và lần này, nó mang một sức nặng của sự tiếc nuối.
Ông Khánh cúi đầu, đặt tay lên phím đàn, như thể đang xoa dịu nó. Đúng lúc đó, ông ngẩng đầu lên, và ánh mắt ông xuyên qua khe cửa, bắt gặp cô.
An giật mình. Cô đã bị phát hiện. Cảm giác tội lỗi dâng lên, nhưng không phải vì cô lén nhìn, mà vì cô đã nhìn thấy quá nhiều về con người thật của ông.
Ông Khánh đứng dậy, chậm rãi bước về phía cánh cửa.
An đứng thẳng người, sẵn sàng cho một lời quở trách nghiêm khắc. Cô chuẩn bị xin lỗi và chạy về phòng.
Ông mở cửa. Gương mặt ông hiện lên một sự bất ngờ thoáng qua, nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ điềm tĩnh. Không có sự giận dữ, chỉ có một chút bối rối.
“Con chưa ngủ sao, An?” ông hỏi, giọng hơi khàn.
“Dạ… con xin lỗi, bố. Con nghe thấy tiếng đàn, nó quá hay. Con… con không thể kìm được tò mò.” An nói lắp bắp.
Ông Khánh nhìn cô một lát, rồi khẽ cười. Đó là một nụ cười hiếm hoi, chỉ nhếch lên ở khóe môi, nhưng lại làm khuôn mặt ông trở nên thân thiện và trẻ trung hơn rất nhiều.
“Tiếng đàn của một người nghiệp dư thôi. Nó làm phiền con sao?”
“Không, không hề ạ. Nó rất... có hồn. Con không biết bố lại chơi dương cầm.”
“Đó là một bí mật nhỏ,” ông nói, và sự thật thà này làm An cảm thấy đặc biệt. “Bố chỉ chơi khi thật sự cần một sự giải thoát.”
Ông bước ra khỏi phòng, khép cửa lại, dường như để khóa lại không gian riêng tư đó. Ông và cô đứng cạnh nhau trong hành lang tối. Hơi thở của cô đột nhiên trở nên dồn dập dưới sự gần gũi bất ngờ này.
“Về phòng đi, An. Đêm đã khuya rồi,” ông nhẹ nhàng nói.
“Bố này,” An bất chợt lên tiếng, “Bản nhạc lúc nãy… nó nghe buồn quá. Có phải bố… có điều gì đang làm bố phiền lòng không?”
Ông Khánh quay sang, đối diện với cô. Trong bóng tối, đôi mắt ông sáng lên một cách khác lạ, như chứa đựng ánh trăng.
“Con nhạy cảm hơn bố nghĩ, An. Bản nhạc đó… nó là sự nuối tiếc về những thứ đã mất. Về những cơ hội đã không được nắm bắt. Về những cảm xúc đã không được gọi tên.”
Ông nói, nhưng dường như không phải đang nói với cô, mà đang nói với chính mình. Những lời nói đầy ẩn ý, mang theo một sự cô đơn đến nhói lòng, lại càng làm sợi dây đồng cảm giữa cô và ông thêm bền chặt.
An muốn đưa tay ra chạm vào cánh tay ông, muốn an ủi người đàn ông đang cố gắng giữ vẻ mạnh mẽ này, nhưng lý trí đã giữ cô lại. Cô chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt, một ánh mắt thấu hiểu và xót xa.
Ông Khánh nhận ra sự mãnh liệt trong ánh mắt cô. Ông lùi lại một bước nhỏ, lấy lại ranh giới của mình. Hành động đó như một cú sốc điện, nhắc nhở cả hai về vai trò và bổn phận của họ.
“Ngủ ngon, con dâu. Đừng thức khuya nữa.”
Ông quay lưng, bước vào phòng ngủ của mình ở tầng dưới.
An đứng đó một mình trong bóng tối, nơi vẫn còn vương vấn hơi ấm của sự gần gũi vừa rồi. Cô biết, tiếng dương cầm đã mở ra một cánh cửa trong tâm hồn ông Khánh, và cô đã bước qua nó. Giờ đây, cô không chỉ là con dâu đến nghỉ dưỡng, mà là người duy nhất chia sẻ một bí mật nhỏ, một sự yếu đuối mong manh của người bố chồng cô.
Sự lén lút của đêm khuya, tiếng dương cầm và những lời thú nhận gián tiếp đã tạo ra một sự kết nối thân mật hơn cả sự gần gũi thể xác. Cô quay trở lại phòng, nhưng đêm đó, An ngủ trong sự ám ảnh của âm nhạc và nỗi cô đơn được chia sẻ, một loại cảm xúc cấm kỵ đang lớn dần.