Kể từ đêm tiếng dương cầm vang lên, mọi thứ giữa An và ông Khánh đều trở nên tinh tế và căng thẳng hơn. Họ vẫn duy trì sự khách sáo, vẫn giữ khoảng cách trong các bữa ăn, nhưng giờ đây, có một sợi dây điện vô hình chạy xuyên qua không gian mỗi khi họ ở gần nhau.
Sáng hôm sau, An tỉnh dậy muộn hơn thường lệ. Cô cảm thấy hơi xấu hổ vì đã ngủ nướng, nhưng khi xuống bếp, bữa sáng của cô vẫn được chuẩn bị sẵn sàng—một đĩa bánh mì nướng bơ tỏi và một ly trà nhài ấm, đặt dưới một chiếc nắp kính. Ông Khánh đã ăn xong và đang ở trong phòng làm việc.
An ngồi ăn, cô cảm nhận được sự dịu dàng trong hành động của ông, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áp lực. Mối quan hệ của họ đã chuyển từ sự tôn trọng sang sự nhận biết thầm kín. Cô biết ông đã cho phép cô bước vào một không gian cảm xúc, và điều đó khiến cô vừa được an ủi, vừa sợ hãi.
Cô quyết định lên ban công đọc sách, nơi cô có thể cảm thấy không khí thoáng đãng và tránh xa những suy nghĩ luẩn quẩn. Ban công của cô hướng về phía khu vườn rộng lớn, và hơi chếch sang một bên so với phòng làm việc của ông Khánh.
Cô ngồi đó, cố gắng tập trung vào những con chữ, nhưng mắt cô lại vô thức liếc nhìn về phía cửa sổ căn phòng làm việc luôn đóng kín. Cô tưởng tượng ông đang ngồi bên trong, làm việc với những bản vẽ kiến trúc nghiêm túc, hoặc đang thả hồn vào những nốt nhạc Jazz buồn bã.
Đến giữa trưa, ông Khánh bước ra khỏi phòng. Thay vì đi vào bếp, ông đi thẳng ra ban công của mình. Ban công của ông ở tầng trệt, đối diện trực tiếp với một hàng hoa giấy rủ xuống. Ông mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng, để lộ cánh tay gân guốc và rắn rỏi của một người đàn ông trung niên vẫn giữ được sức khỏe.
Ông đứng đó, làm một việc rất đời thường: tưới cây. Nhưng cách ông tưới cây cũng đầy quy tắc: ông không bao giờ để nước chảy mạnh, mà nhẹ nhàng và từ tốn, chăm sóc từng chậu cảnh nhỏ.
An ngồi trên cao, quan sát ông một cách lén lút. Cô thấy rõ hơn những nếp nhăn nơi khóe mắt, và sự tập trung tuyệt đối của ông vào công việc. Cô cảm thấy sự ấm áp trong lòng, như thể cô đang được xem một chương trình thực tế về một người đàn ông bí ẩn. Cô đang nhìn vào một cuộc sống mà chồng cô, Hoàng, không bao giờ có thể cho cô—một sự ổn định và chân thật.
Ông Khánh bỗng dừng lại. Ông không ngẩng đầu lên, nhưng An biết ông đang cảm nhận được sự hiện diện của cô. Có lẽ cô đã vô tình làm rơi chiếc kẹp tóc, hoặc cô đã thở quá mạnh.
Từ từ, ông ngước lên.
Ánh mắt của ông Khánh, vượt qua khoảng cách tầng lầu, xuyên qua tán lá xanh, tìm thẳng đến cô. Ánh mắt đó không hề trách móc, cũng không bối rối. Nó là sự thẳng thắn chấp nhận sự quan sát của cô, một sự chấp nhận có chút khiêu khích đầy ẩn ý.
An cảm thấy má mình nóng bừng. Cô không kịp cúi mặt xuống hay giả vờ đọc sách. Cô và ông Khánh bị khóa chặt trong khoảnh khắc giao tiếp không lời đó.
Ánh mắt ông Khánh có sự sâu thẳm, nhưng lần này, nó còn có một chút gì đó hỏi han. Như thể ông đang hỏi: Con đã nhìn thấy điều gì? Con đang cảm thấy gì? Và con có muốn nhìn thấy thêm nữa không?
Sự im lặng kéo dài chỉ vài giây, nhưng đối với An, nó dài như cả một thế kỷ. Cô cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự hồi hộp hoàn toàn mới. Cô đang tham gia vào một trò chơi mạo hiểm.
An nhận ra, cô không thể làm ngơ trước ánh mắt đó. Cô không cúi đầu, mà dũng cảm đáp lại bằng một nụ cười nhẹ. Một nụ cười chân thật, mang ý nghĩa: Vâng, con đang ở đây, và con đang nhìn bố.
Ngay lập tức, ông Khánh nhẹ nhàng nhếch môi, một nụ cười gần như không tồn tại, một mật mã riêng tư chỉ dành cho hai người. Ông quay trở lại công việc tưới cây, nhưng nhịp điệu của ông đã chậm hơn một chút, dường như để kéo dài thêm sự kết nối bí mật này.
An thở phào, dựa người vào thành ghế. Cô cảm thấy toàn thân mệt lả nhưng tinh thần lại phấn chấn một cách kỳ lạ. Cô biết, bằng cách đáp lại ánh mắt và nụ cười đó, cô đã đồng ý tham gia vào trò chơi lén lút này.
Chiều hôm đó, khi An đang ngồi trong phòng, điện thoại cô rung lên. Đó là tin nhắn từ Hoàng. “Anh đang trên đường về. Anh nhớ em.”
An nhìn tin nhắn, không cảm thấy chút xúc động nào. Anh nhớ cô, nhưng anh không bao giờ thấy cô. Cô lướt qua tin nhắn, và vô tình mở hộp thư email. Cô thấy một email mới. Nó không có tiêu đề, không có nội dung, chỉ có một tập tin đính kèm là một bản nhạc Jazz không lời.
Bàn tay cô run lên khi cô nhấn tải về. Cô biết, không thể có ai khác ngoài ông Khánh. Bản nhạc đó, chính là bản nhạc cô đã nghe lén tối hôm trước.
Ông đã không nói một lời nào về việc gửi nó. Nhưng hành động này còn mạnh mẽ hơn ngàn lời nói. Nó là sự chấp nhận chính thức cho sự đồng điệu của họ, một lời mời bí mật để chia sẻ cảm xúc không thể nói ra.
An đeo tai nghe vào, bật bản nhạc lên. Giai điệu buồn bã nhưng quyến rũ đó vang lên trong tai cô. Giờ đây, mỗi nốt nhạc đều mang theo hình ảnh của ông Khánh: người đàn ông nghiêm nghị, người bố chồng mẫu mực, người nghệ sĩ cô đơn, và người đàn ông đã gửi cho cô một bản nhạc cấm kỵ.
Cô nhìn ra ngoài ban công, nơi ông Khánh đang làm việc ở khu vườn, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Cô biết, trong vài ngày nữa, Hoàng sẽ trở về, và mọi thứ sẽ phải quay lại quỹ đạo bình thường của nó. Nhưng giờ đây, cô đã có một bí mật: một bản nhạc, một ánh mắt, và một sự kết nối cảm xúc sẽ không bao giờ biến mất.