kỷ nguyên lý trí

Chương 3: TẦNG DƯỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không có bản đồ nào ghi lại đường đi này. Kael chỉ biết mình đang rời khỏi vùng ký ức quen thuộc.

Họ rời căn cứ tạm trú từ sáng sớm — hoặc ít nhất là vào lúc “trạng thái ánh sáng nhân tạo” chuyển sang dải tần giả lập ban mai. Lina dẫn đầu, bước chân nhẹ và chắc. Han đi cuối cùng, tay cầm thiết bị quét tầng, phòng trường hợp các mắt thần cũ chưa bị vô hiệu hoàn toàn.

Kael ở giữa. Không phải tù binh. Không phải lãnh đạo. Không ai ép anh đi. Nhưng anh vẫn đi — như thể điều gì đó bên trong đã lên tiếng, vượt qua hàng rào logic mà anh từng tin là bất khả xâm phạm.


Tầng Dưới không giống bất kỳ thứ gì Kael từng thấy.

Khi nhóm họ xuống đến tầng -14, cửa sắt mở ra một không gian khổng lồ – từng là trạm trung chuyển dưới lòng đất, giờ bị bỏ hoang, nhưng vẫn còn nguyên khung xương kiến trúc. Những mái vòm kim loại han gỉ, những đường ray chìm trong bóng tối, những cửa kính vỡ như những ký ức bị đè nén.

Không có âm thanh. Ngoại trừ bước chân. Và… tiếng thì thầm.

Kael dừng lại. Anh nghe thấy gì đó. Như tiếng trẻ con đọc thơ.

“Chỉ là tàn âm,” Lina nói khẽ. “Ở Tầng Dưới, các lớp ký ức không bị xóa hoàn toàn, mà trôi lơ lửng trong tầng dữ liệu bị bỏ lại. Đôi khi, chúng quay về.”

“Chúng ta đang đi trong ký ức?” Kael hỏi.

“Không, Kael.” Han lên tiếng. “Ký ức đang đi trong anh.”


Trạm trung chuyển trở thành nơi trú ẩn chính của Người Nhớ tại khu Đông. Trong khu vực chính, họ dựng lại những căn phòng từ gỗ tái chế và vật liệu cũ. Có lớp học. Có vườn trồng rau thủy sinh. Có thư viện. Và có cả một sân khấu nhỏ nơi trẻ con hát.

Kael không nói gì khi đi ngang qua tất cả. Anh không biết mình nên cảm thấy gì – ngưỡng mộ? hoài nghi? hay một nỗi đau âm ỉ?

Họ dẫn anh đến một căn phòng riêng. Không cửa khóa. Chỉ một tấm rèm bằng vải lanh – thứ vải anh chưa từng chạm vào.

Lina nói: “Anh sẽ ở đây trong vài ngày. Để hồi phục.”

“Khỏi gì?”

“Khỏi hệ thống cũ,” cô đáp. “Chúng tôi gọi đó là ‘giải nén cảm xúc’. Những gì anh cảm thấy: mơ hồ, mệt mỏi, buồn vui vô cớ… đều là quá trình khôi phục ký ức cảm xúc bị nén từ nhỏ.”

Kael ngồi xuống tấm đệm. Trên bàn có một cuốn sổ giấy và một cây bút.

“Anh có thể thử viết,” Lina nói. “Không ai đọc nếu anh không muốn. Nhưng viết giúp nhớ lại.”


Kael thức giấc vào nửa đêm.

Mồ hôi ướt lưng áo. Nhịp tim đập nhanh.

Anh vừa mơ.

Không phải một video. Không phải tái hiện số hóa.

Là một giấc mơ thật – nơi mẹ anh đang hát ru anh khi còn nhỏ. Giai điệu mơ hồ. Nhịp tay vỗ nhẹ. Và một câu gì đó bằng tiếng cũ:

“Con người sinh ra để cảm.”

Anh ghi lại vào sổ. Tay run, nhưng nét bút đậm.


Sáng hôm sau, Kael được Lina đưa đến một phòng bên dưới thư viện. Trên cửa có một biểu tượng hình xoắn – biểu trưng của trí nhớ luân hồi.

Bên trong là một chiếc ghế kim loại. Trước ghế là một thiết bị tròn, giống như quả cầu thủy tinh chứa đầy sợi sáng.

“Đây là Bản Sao Tự Tâm,” Lina giải thích. “Nó giúp trích xuất ký ức chưa mã hóa – những thứ còn lẩn khuất trong tầng vô thức. Chúng tôi dùng nó để phân tích những gì hệ thống không thể kiểm soát.”

Kael nhìn quả cầu. “Tôi sẽ thấy gì?”

“Những điều thật nhất. Dù đôi khi rất đau.”


Lina khởi động thiết bị. Sợi sáng trong quả cầu bắt đầu xoáy chậm. Mắt Kael dần trĩu xuống.

Một dòng cảm giác tràn về — không phải hình ảnh, mà là trạng thái: lạnh, sợ, đói, rồi ấm, rồi hạnh phúc vỡ òa.

Anh thấy mình, khi còn là một đứa trẻ, bị giấu trong hầm trú. Mẹ anh – Ava – đang ôm chặt lấy anh. Bên ngoài, còi báo động vang lên. Một giọng nói lạnh lùng từ hệ thống truyền thanh: “Cảm xúc là bất ổn. Hãy uống thuốc an định.”

Ava thì thầm: “Đừng uống. Nhớ kỹ giọng của mẹ.”

Kael choàng tỉnh. Tim anh đập mạnh. Cổ áo ướt đẫm.


“Đó là ký ức đầu tiên được giải nén,” Lina nói, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.

“Bà ấy biết. Ngay từ đầu bà biết,” Kael thì thầm. “Và bà đã chống lại.”

“Và bị trục xuất. Ký ức của bà bị xóa khỏi mọi hệ thống. Nhưng như anh thấy – ký ức thật không bao giờ biến mất. Chỉ bị ẩn.”


Trong những ngày tiếp theo, Kael bắt đầu học.

Han trực tiếp hướng dẫn anh về hệ thống Lý Trí Tổng Thể: cách nó khởi đầu như một công cụ ổn định hậu chiến, rồi từng bước đồng hóa cảm xúc bằng thiết bị sinh học, mạng kiểm soát tâm trí, và thuốc.

“Thứ duy nhất nó không thể truy cập trực tiếp,” Han nói, “là ký ức có cảm xúc nguyên bản. Không có mã. Không có lớp lọc.”

“Và tôi có những thứ đó?”

“Anh có mảnh lõi – ký ức khởi nguồn của một người từng yêu, từng đau, từng chống lại. Và là người cuối cùng còn mang dòng máu đó.”

Kael không biết nên thấy vinh dự, hay tuyệt vọng.


Vào ngày thứ bảy, Han gọi một cuộc họp kín.

Lina, một số thành viên cốt lõi, và Kael ngồi quanh một bản đồ ba chiều.

“Chúng tôi vừa chặn được một tín hiệu,” Han nói. “Lý Trí Tổng Thể đã phát hiện thiết bị của anh từng được kích hoạt.”

“Chúng đang truy vết,” Lina tiếp lời. “Chúng có thể đến Tầng Dưới trong vòng 72 giờ tới.”

Kael siết chặt tay.

Han nhìn anh. “Chúng tôi phải di chuyển. Nhưng trước đó – phải quyết định: anh có sẵn sàng bước vào Lõi không?”

Kael im lặng một lúc.

Rồi anh nói, chắc nịch: “Tôi không biết mình có sẵn sàng không. Nhưng tôi biết: tôi không thể tiếp tục im lặng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×