Đêm ở Thành Dưới luôn có mùi ẩm của rỉ sắt và nhựa cháy. Những bóng người lướt qua ánh sáng đèn sodium như hồn ma kỹ thuật – nhanh, trơ lạnh và không để lại tiếng động.
Kael đứng trước thiết bị tái kiến tạo cảm xúc – thứ được gọi là Máy Nhớ Lại – lần đầu tiên.
Lyra đặt tay lên vai anh. Giọng cô dịu hơn cả ánh sáng:
– “Anh có chắc không? Một khi vào, máy sẽ đào sâu mọi tầng ký ức. Nếu có gì bị chỉnh sửa, nó sẽ phơi bày ra.”
Kael gật đầu.
– “Tôi không cần biết ai đã viết lại ký ức tôi.
Tôi chỉ muốn biết… phần nào trong đó vẫn là thật.”
Dòng dữ liệu chảy vào não Kael qua thiết bị gắn sau gáy. Không đau. Không mơ. Chỉ có tiếng vọng mờ mịt – những hình ảnh anh từng tin là ký ức.
Anh đứng bên mẹ trong buổi hoàng hôn… nhưng khuôn mặt mẹ không có mắt.
Anh tốt nghiệp học viện AI… nhưng tên trên bằng tốt nghiệp đổi giữa mỗi lần nhìn.
Có một bàn tay từng nắm lấy anh giữa cơn hoảng loạn… nhưng anh không thể nhớ đó là ai.
– “Có ai đó đã lập trình lại tuổi thơ tôi…” – Kael thầm nghĩ – “...nhưng vì lý do gì?”
Máy Nhớ Lại dừng lại ở một đoạn mạch xám – không định danh, không thuộc vùng nhớ chính.
Đó là hình ảnh mờ nhạt của một cậu bé khác – không phải Kael – nhưng có giọng nói giống anh đến kỳ lạ.
Cậu bé ấy đang khóc.
Trước một màn hình đen kịt.
Một giọng máy lạnh lùng vang lên:
– “Mẫu cảm xúc không đạt chuẩn. Thực thể sẽ bị tái thiết.”
Kael nghe tiếng hét ấy vang vọng trong xương sống mình.
– “Đó là tôi… hay là một ‘phiên bản’ khác từng bị xóa đi?”
Sau khi Kael tỉnh lại, Lyra cầm bản giải mã tín hiệu thần kinh.
– “Mỗi người đều có một mã định danh cảm xúc riêng – thứ mà hệ thống không thể giả lập được.
Và Kael… mã của anh bị trùng với một thực thể đã bị khai tử 14 năm trước.”
Kael lặng người.
– “Tôi là… bản sao của một người từng bị xóa?”
Lyra nhìn anh, không nói. Nhưng trong mắt cô, Kael đọc được một điều:
Anh không phải bản sao. Anh là phần còn lại.
Trong kho dữ liệu cũ mà "Người Nhớ" bảo vệ, Kael tìm thấy bản sơ đồ hệ thống Thần Kinh Lập Trình – thứ dùng để tạo ra cảm xúc nhân tạo cho robot cấp cao.
Nhưng có một đoạn chú thích tay viết bằng mực đỏ:
“Con người cũng có thể bị lập trình như máy.
Và khi đó, thứ họ gọi là cảm xúc… chỉ là phản xạ.”
Kael nắm chặt giấy.
– “Nếu đúng… thì chúng ta đã không còn là người từ rất lâu rồi.”
Kael quay sang Lyra:
– “Tôi không thể tin ký ức của mình nữa. Nhưng tôi vẫn còn cảm được nỗi hoài nghi, còn cảm được cơn đau khi mất điều gì đó.
Vậy có lẽ… chính những gì tôi đang cảm bây giờ mới là thật nhất.”
Lyra nắm tay anh.
– “Cảm xúc là thứ cuối cùng chúng ta còn lại.
Và nếu cần… ta sẽ dùng chính nó để chiến đấu.”