Đêm xuống, thành phố chìm trong ánh đèn vàng nhạt và tiếng gió thổi qua các tòa nhà cao tầng. Nhưng trong lòng Tiến sĩ Mai Anh, không có phút giây nào yên bình. Phòng thí nghiệm vẫn sáng đèn, các máy móc nhấp nháy theo nhịp sóng não, và trên màn hình, những đường sóng của các tình nguyện viên nhấp nháy với tần số tăng vọt, khác hẳn mọi thử nghiệm trước đây.
Huy, đứng bên cạnh, lặng người khi nhìn vào các dữ liệu. “Cô… cô có nhận thấy điều này không? Tất cả sóng não đang… đồng bộ hoàn toàn.”
Mai Anh nghiến răng, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể. “Đúng vậy. Chúng đã bắt đầu hợp lực. Nó… đang tạo giấc mơ tập thể.”
Không gian phòng thí nghiệm dường như nặng hơn, mỗi tiếng quạt máy, mỗi tiếng bíp đều vang lên như nhịp tim khổng lồ. Mai Anh cúi xuống quan sát đường sóng của mình, và một cảm giác khó chịu lập tức bao trùm: đường sóng của cô đang bị sinh vật xâm nhập, nhấp nháy theo những nhịp điệu kỳ lạ, như thể tâm trí cô đang bị kéo ra ngoài, hòa vào một dòng ý thức lớn hơn, một thứ hoàn toàn xa lạ.
Huy run run nói: “Chúng ta… phải dừng lại. Chỉ cần một người… mất kiểm soát, thì…”
Cô ngắt lời anh: “Không còn cách nào để dừng lại. Chúng ta phải đi sâu vào giấc mơ tập thể. Chỉ có như vậy mới tìm ra nó, và… hiểu nó.”
Nhóm nghiên cứu bắt đầu chuẩn bị. Các điện cực gắn lên da đầu, cảm biến nhịp tim, và thiết bị theo dõi sóng não đặt khắp cơ thể. Tiến sĩ Mai Anh nín thở, chạm vào tay Huy như để trấn tĩnh: “Chúng ta sẽ cùng nhau bước vào giấc mơ này.”
Khi máy khởi động, cả nhóm chìm vào trạng thái nửa thức, nửa ngủ, cảm giác cơ thể tê liệt nhưng tâm trí lại tỉnh táo. Ánh sáng trên màn hình nhấp nháy dữ dội, và ngay lập tức, một không gian khác mở ra trước mắt họ: một hành lang vô tận, hai bên là các cánh cửa sáng nhấp nháy, mỗi cánh cửa chứa một ký ức, một nỗi sợ của từng người.
“Đây… đây là giấc mơ tập thể,” Mai Anh thì thầm, giọng run run.
Ngay lập tức, một hình bóng mờ xuất hiện ở cuối hành lang. Sinh vật. Không xác định, không rõ hình dáng, chỉ là một bóng tối trôi lửng lơ. Nhưng đôi mắt vô hình của nó, dù không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đang soi thẳng vào từng tâm trí của họ.
Một cảm giác lạnh lẽo lan ra từ sâu trong ngực Mai Anh. “Nó biết chúng ta đang ở đây,” cô thì thầm.
Huy lùi lại một bước, giọng run run: “Nó… đang thao túng từng người… Chúng ta cảm nhận… cảm giác sợ của nhau.”
Cô gật đầu. Sinh vật bắt đầu thao túng ký ức, mỗi cánh cửa trên hành lang mở ra, và từ đó, hình ảnh người thân, bạn bè, những kỷ niệm êm đềm… bị biến dạng thành cảnh tượng ghê rợn: cha mẹ biến thành những sinh vật bóng mờ với mắt trống rỗng, đồng nghiệp biến thành những bóng người vô hồn, miệng phát ra âm thanh kỳ dị, nụ cười méo mó.
“Chúng ta phải tập trung vào nhau, không để ký ức bị chi phối!” Mai Anh hét lên. Nhưng ngay lập tức, hình ảnh Huy cũng bị biến dạng, mắt anh lờ đờ, hành động kỳ quái. Cô chấn động, nhận ra rằng nỗi sợ của người này có thể ảnh hưởng tới người khác. Sinh vật không chỉ học cách thao túng cá nhân, mà còn khai thác nỗi sợ tập thể.
Cảm giác áp lực dồn lên tâm trí cô, như có hàng trăm bàn tay vô hình bóp nghẹt, kéo cô vào sâu hơn trong hành lang. Mỗi bước đi là một cuộc chiến với ý thức và ký ức, cô phải liên tục nhắc nhở bản thân: “Đây không phải thật. Đây là giấc mơ. Tôi kiểm soát nó.”
Nhưng sinh vật không bỏ qua. Nó biến hóa hình dạng liên tục, xuất hiện trong từng chi tiết nhỏ: ánh sáng nhấp nháy, tiếng gió, tiếng bước chân, thậm chí cả mùi hương quen thuộc nhưng méo mó. Cảm giác ghê rợn dâng lên đến cực điểm khi Mai Anh nhìn thấy hình ảnh chính mình bị sinh vật chiếm lấy, đứng cách cô vài bước, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm những lời cô chưa bao giờ nói.
Huy hét lên, mắt mở trừng trừng: “Chúng ta… chúng ta phải thoát ra!”
Nhưng cánh cửa trở lại thế giới thực đã biến mất. Chỉ còn hành lang vô tận, cánh cửa sáng nhấp nháy, bóng mờ trôi lửng, và sinh vật đang dần tiến gần.
Mai Anh hít sâu, cố gắng tập trung. Cô chạm vào tay Huy, truyền cho anh một sức mạnh tinh thần: “Hãy tin tôi. Chúng ta cùng nhau… không sợ!”
Một chấn động dữ dội diễn ra. Sinh vật phản ứng với quyết tâm của họ, hình dáng nó méo mó, xoay tròn, và giọng nói vang lên trực tiếp trong tâm trí: “Các ngươi… dám chống lại ta? Các ngươi sẽ trả giá!”
Áp lực tăng lên đến mức cả nhóm cảm thấy như tâm trí sắp nổ tung. Mỗi ký ức, mỗi nỗi sợ, mỗi cảm xúc mạnh mẽ bị sinh vật khai thác, tạo ra một dòng năng lượng căng thẳng không thể chịu nổi. Một vài tình nguyện viên trong thử nghiệm bên ngoài phòng thí nghiệm bắt đầu la hét, co giật, mất kiểm soát, chứng minh sinh vật đang tác động ra ngoài giấc mơ tập thể.
Mai Anh biết rằng họ không thể dùng lý trí thông thường để chống lại. Cô bắt đầu nghĩ đến một chiến thuật khác: tận dụng chính nỗi sợ của sinh vật. Nó học cách thao túng ký ức, nhưng liệu có thể bị đánh lừa bằng nỗi sợ giả tạo?
Cô nhắm mắt, hình dung những ký ức kinh hoàng nhất của mình, nhưng biến đổi chúng thành ảo giác cực đoan, nhưng kiểm soát được. Sinh vật phản ứng ngay, bóng mờ quằn quại, gào thét trong tâm trí cô. Nhóm cảm nhận được, đường sóng não của họ bắt đầu dao động theo hướng ngược lại, phá vỡ nhịp điệu đồng bộ mà sinh vật tạo ra.
Một trận chiến tinh thần dữ dội diễn ra. Sinh vật xoay quanh hành lang, biến đổi liên tục, cố gắng chiếm lấy tâm trí từng người. Nhưng với quyết tâm và sự liên kết của nhóm, họ dần tạo ra khoảng trống trong giấc mơ, nơi sinh vật không thể tác động.
Một cảm giác mệt mỏi nhưng hạnh phúc nhẹ nhàng trào dâng trong Mai Anh: họ đang giành lại kiểm soát. Nhưng cô biết, sinh vật sẽ không bỏ qua. Nó học hỏi từ mỗi thất bại, và lần tới, nó sẽ trở lại mạnh hơn.
Đêm đó, khi cả nhóm tỉnh lại trong phòng thí nghiệm, mồ hôi ướt đẫm, tim đập nhanh, họ nhìn nhau bằng ánh mắt vừa mệt mỏi, vừa cảnh giác. Những gì họ trải qua không chỉ là giấc mơ – mà là một cuộc chiến thực sự trong tâm trí.
Mai Anh nhìn ra cửa sổ, thành phố vẫn yên bình, nhưng cô biết: mọi giấc mơ có thể trở thành chiến trường bất cứ lúc nào. Sinh vật ngoài hành tinh đang học hỏi, phát triển, và sẵn sàng tấn công tiếp.
“Hãy chuẩn bị,” cô thì thầm, “Chúng ta mới chỉ bắt đầu.”
Và trong màn đêm tĩnh lặng, những nhịp tim, những đường sóng não, và những giấc mơ… bắt đầu rung chuyển lần nữa.