kỷ nguyên ý thức

Chương 4: Kẻ bị đánh cắp ý thức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, khi ánh nắng le lói xuyên qua những tấm rèm của phòng thí nghiệm, không khí trong nhóm vẫn nặng nề, như thể vẫn còn ám ảnh bởi trận chiến giấc mơ đêm qua. Mọi người đều im lặng, nhìn vào màn hình theo dõi sóng não, ánh mắt đăm chiêu.

Tiến sĩ Mai Anh ngồi xuống ghế, tay vẫn run run. Cô biết rằng những gì xảy ra đêm qua chưa kết thúc. Sinh vật không chỉ tấn công từng người – nó đang học hỏi, phát triển, và lần tới sẽ mạnh hơn.

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác,” cô nói, giọng trầm, đầy quyết tâm. “Hôm nay, chúng ta phải tìm cách chiếm lại một nạn nhân, để hiểu cách sinh vật hoạt động.”

Huy nhìn cô, vẻ mặt đầy lo lắng: “Nhưng… nếu nó chiếm lại nạn nhân, điều gì sẽ xảy ra với họ?”

Mai Anh thở dài, mắt nhìn xa xăm: “Chúng ta sẽ biết sinh vật mạnh đến đâu, và cũng có thể tìm ra điểm yếu.”

Nhóm nghiên cứu quyết định tiến hành thử nghiệm trên một tình nguyện viên, một nam sinh viên tên An – người duy nhất có phản ứng tâm lý ổn định và nhạy bén. Họ gắn điện cực, kết nối thiết bị theo dõi sóng não, và chuẩn bị cho giấc mơ tập thể lần hai.

Ngay khi An nhắm mắt, không gian xung quanh họ dường như thay đổi. Các đường sóng não nhấp nháy, ánh sáng màn hình chập chờn. Hành lang vô tận hiện ra, cánh cửa sáng nhấp nháy lại mở ra, nhưng lần này sinh vật xuất hiện mạnh mẽ hơn, bóng mờ lớn, di chuyển như một luồng khói u ám, chiếm lĩnh toàn bộ hành lang.

Mai Anh cảm nhận áp lực ngay lập tức: sinh vật bắt đầu tấn công trực diện vào tâm trí An.

An hét lên trong giấc mơ, giọng run run, nhưng không phát ra tiếng ngoài thực tế. Cảm giác kinh hoàng lan tỏa ra phòng thí nghiệm: nhịp tim của An tăng vọt, cơ thể co giật mạnh.

Huy nắm tay cô: “Nó… nó đang chiếm cơ thể cậu ấy.”

Mai Anh gật đầu. Cô biết rằng nếu An mất kiểm soát hoàn toàn, sinh vật sẽ học được cách thao túng con người ngoài giấc mơ, vượt ra khỏi phòng thí nghiệm. Đó sẽ là một thảm họa không thể lường.

Sinh vật bắt đầu thao túng ký ức An. Những hình ảnh tuổi thơ của cậu bị biến dạng: cha mẹ trở thành những bóng mờ, bạn bè biến thành những con quái vật lởm chởm răng, mắt trắng dã. Mỗi ký ức mạnh mẽ đều bị sinh vật sử dụng làm công cụ để khống chế ý thức An, ép cậu hành động theo ý muốn.

Mai Anh hít sâu, cố tập trung. Cô biết phải làm gì: tận dụng chính nỗi sợ của sinh vật. Nó học cách khai thác nỗi sợ của con người, nhưng liệu có thể bị lừa bằng nỗi sợ giả tạo?

Cô nhìn sâu vào mắt An trong giấc mơ, cố kết nối tâm trí với cậu. “An, nghe tôi. Đây không thật. Bạn kiểm soát được.”

Nhưng An hoàn toàn bị chiếm. Sinh vật dùng cơ thể cậu như một con rối, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm những từ không ai hiểu. Sinh vật đã bước sang một cấp độ mới: thao túng ý thức hoàn toàn, vượt ra ngoài giấc mơ.

Một tiếng réo rắt vang lên trong tâm trí Mai Anh, lạnh lẽo đến mức cô run rẩy. Giọng nói không phải qua loa, mà trực tiếp len lỏi vào từng suy nghĩ, như thể sinh vật đã học được cách giao tiếp bằng sóng não.

“Ngươi… là kẻ đầu tiên thử thách ta. Ngươi sẽ trả giá…”

Áp lực tinh thần dồn lên cô. Mỗi nhịp tim, mỗi ký ức đều bị sinh vật khai thác. Nó biết cô sợ mất kiểm soát, sợ thất bại, sợ tổn thương người khác. Nó dùng tất cả những nỗi sợ ấy để làm cô tê liệt.

Mai Anh cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Cô nhìn quanh hành lang vô tận, thấy cánh cửa sáng nhấp nháy, những hình ảnh biến dạng của Huy, các đồng nghiệp, và cả chính mình. Sinh vật đang biến toàn bộ giấc mơ thành chiến trường, nơi mọi nỗi sợ đều sống dậy, nơi ý thức từng người bị kéo giãn, xé toạc.

Cô biết nếu không hành động, An sẽ bị chiếm hoàn toàn, trở thành công cụ của sinh vật trong thế giới thực. Cô nhắm mắt, hít sâu, tập trung vào nỗi sợ lớn nhất của chính mình: cảm giác bất lực. Nhưng thay vì né tránh, cô chấp nhận nỗi sợ đó, biến nó thành một “ánh sáng” tinh thần để tạo khoảng trống trong giấc mơ.

Áp lực từ sinh vật phản ứng ngay. Bóng mờ quằn quại, xoay tròn, phát ra âm thanh kinh dị, nhưng đường sóng não của Mai Anh và Huy bắt đầu dao động theo nhịp ngược lại, phá vỡ nhịp điệu đồng bộ mà sinh vật tạo ra.

Sinh vật gầm lên trong tâm trí, mạnh mẽ và dữ dội. Nó biến hóa liên tục, xuất hiện dưới nhiều hình dạng: bóng mờ khổng lồ, sinh vật có mắt đỏ rực, tay dài vô tận, tất cả đều quấn quanh An. Nhưng nhờ quyết tâm và sự liên kết của nhóm, họ tạo ra một khoảng trống tạm thời, nơi sinh vật không thể chiếm.

Mai Anh tiến lại gần An, đặt tay lên trán cậu, cố kết nối ý thức: “An… nghe tôi. Bạn là chính bạn. Bạn có thể kiểm soát.”

An run run, mắt mở hé, bắt đầu nhìn quanh, nhận ra sinh vật đang thao túng mình. Cậu hét lên trong giấc mơ: “Không… không phải… tôi là tôi!”

Bằng một nỗ lực cuối cùng, Mai Anh và Huy cùng đồng bộ nhịp sóng não, tạo ra một lực phản kháng tập thể, ép sinh vật phải rút lui khỏi An. Cậu thở dốc, cơ thể mềm nhũn, nhưng cuối cùng, ý thức đã trở lại.

Mai Anh mệt lả, nhưng cảm giác nhẹ nhõm trào dâng. Sinh vật đã bước sang một cấp độ mới, nhưng họ cũng vừa phát hiện điểm yếu: nó phản ứng mạnh với nỗi sợ và quyết tâm đối lập.

Trong phòng thí nghiệm, họ nhìn nhau, mồ hôi ướt đẫm, tim đập dồn dập. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Sinh vật ngoài hành tinh đang học hỏi từ từng thất bại, và lần tới, nó sẽ trở lại mạnh mẽ hơn.

Mai Anh biết rằng họ phải chuẩn bị. Không còn đường lui, không còn thử nghiệm bình thường. Cuộc chiến giành lại ý thức, kiểm soát giấc mơ, và bảo vệ nhân loại mới chỉ bắt đầu.

Khi đêm buông xuống, thành phố vẫn yên tĩnh, nhưng mọi giấc mơ – từng ký ức, từng suy nghĩ – đều đang rung chuyển dưới bàn tay vô hình của sinh vật. Và Mai Anh, cùng nhóm nghiên cứu, sẽ là những người đầu tiên bước vào cuộc chiến này, nơi tâm trí là chiến trường, và giấc mơ là vũ khí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×