kỷ nguyên ý thức

Chương 5: Cơn ác mộng lan tràn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, phòng thí nghiệm ngập tràn ánh sáng xanh nhấp nháy từ các màn hình máy tính. Không khí nặng nề, áp lực dồn lên tâm trí mỗi người, khiến tim đập nhanh hơn, mồ hôi túa ra khắp lưng. Tiến sĩ Mai Anh đứng trước bàn điều khiển, tay run run nhưng ánh mắt sắc lạnh, quyết tâm. Cô biết rằng lần này là bước ngoặt quan trọng: sinh vật ngoài hành tinh đang thử sức mạnh trực tiếp với họ, và nếu không cẩn thận, một người sẽ mất ý thức hoàn toàn.

Huy, đứng bên cạnh, giọng run run: “Mai Anh… tôi không chắc chúng ta có thể kiểm soát lần này. Nó mạnh hơn bao giờ hết.”

Cô đáp, giọng trầm nhưng dứt khoát: “Không còn lựa chọn. Chúng ta phải bước vào giấc mơ tập thể, đối diện trực tiếp với nó. Lần này, tôi sẽ là người dẫn đường, các bạn tập trung vào nhịp sóng và ký ức của mình.”

Nhóm nghiên cứu bắt đầu gắn điện cực, dây cáp chạy khắp cơ thể, cảm biến nhịp tim và sóng não đặt cẩn thận. An, người đã trải qua cơn xâm nhập gần nhất, ngồi yên lặng, mắt mở to, như đang nhìn thấu không gian trước mặt.

Ngay khi họ nhắm mắt, không gian giấc mơ mở ra. Hành lang vô tận xuất hiện lần nữa, dài bất tận, hai bên là cánh cửa sáng nhấp nháy. Nhưng lần này, ánh sáng lạnh lẽo hơn, bóng mờ của sinh vật xuất hiện ngay giữa hành lang, lan tỏa khắp không gian, như một cơn ác mộng sống động.

“Đây… đây mạnh hơn lần trước,” Mai Anh thầm thì, cảm giác áp lực lan ra từ sâu trong lồng ngực. Sinh vật di chuyển, bóng mờ xoay tròn, tạo ra những làn sóng lạnh lẽo len lỏi vào ý thức từng người. Mỗi ký ức mạnh mẽ đều bị sinh vật khai thác, biến thành những cảnh tượng rùng rợn: cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp, tất cả đều méo mó, mắt trống rỗng, nụ cười kinh dị.

Huy hét lên, mắt mở to, cơ thể run rẩy: “Nó… nó đang kéo chúng ta vào… ý thức của nó!”

Áp lực dồn lên Mai Anh, nhịp tim tăng vọt, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể bị bóp nghẹt. Cô biết rằng nếu không nhanh chóng hành động, sinh vật sẽ chiếm toàn bộ nhóm. Cô nhắm mắt, tập trung tinh thần: “Chúng ta phải tạo ra khoảng trống trong giấc mơ. Hãy sử dụng nỗi sợ của chính nó!”

Sinh vật phản ứng ngay, hình dạng xoay tròn, biến hóa liên tục, tỏa ra âm thanh lạnh lẽo trực tiếp vào tâm trí. Nó xuất hiện dưới mọi hình dạng, từ bóng mờ khổng lồ đến sinh vật với mắt đỏ rực và tay dài vô tận. Áp lực tâm lý khiến một thành viên trong nhóm – Linh, kỹ sư phần mềm – hét lên, mắt mở trừng trừng, cơ thể co giật.

Mai Anh biết rằng Linh đang bị chiếm quyền kiểm soát hoàn toàn, ý thức gần như biến mất, chỉ còn lại một cơ thể vật lý dưới sự điều khiển của sinh vật. Cô hít sâu, cố giữ sự bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Linh: “Linh… nghe tôi! Bạn phải giữ lấy ý thức của mình!”

Nhưng sinh vật đã học cách khai thác nỗi sợ tập thể. Nó dùng hình ảnh biến dạng của từng thành viên để ép Linh hành động theo ý muốn. Linh cầm các dây cáp, kéo, giật, phá hỏng thiết bị theo mệnh lệnh vô hình. Mai Anh hét lên, chạy đến giữ lại, nhưng cơ thể cô cảm giác như bị một lực vô hình kéo ra xa.

Huy, nhìn tình trạng Linh, cố gắng dùng sóng não của mình tạo ra sự phản kháng. “Chúng ta phải liên kết, tập trung vào nỗi sợ của nó! Nó sẽ không ngờ điều này!”

Mai Anh gật đầu, nhắm mắt, tập trung vào hình ảnh một bóng tối khổng lồ nhưng dễ sợ mà cô tự tạo ra trong tâm trí. Sinh vật phản ứng ngay, bóng mờ quằn quại, xoay tròn, gào thét trong ý thức họ. Nhưng nhờ sự phản kháng tập thể, đường sóng não của nhóm bắt đầu dao động theo nhịp ngược lại, tạo ra khoảng trống, làm sinh vật phải rút lui khỏi Linh.

Linh lảo đảo, mắt mở hé, bắt đầu nhận ra xung quanh. Cô thở dốc, cơ thể mềm nhũn, nhưng ý thức đã trở lại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng Mai Anh biết rằng đây chỉ là thắng lợi tạm thời. Sinh vật đang học hỏi, mỗi giây trôi qua, nó càng hiểu cách con người phản ứng, càng mạnh mẽ hơn.

Trong lúc cả nhóm ổn định nhịp thở, sinh vật bất ngờ biến mất khỏi trung tâm hành lang, để lại một hậu cảnh rùng rợn: những cánh cửa sáng nhấp nháy, trong đó hiện lên cảnh tượng hỗn loạn của thành phố, nơi những người chưa tham gia thử nghiệm bắt đầu hành xử kỳ lạ, la hét, co giật, mất kiểm soát.

Mai Anh nhìn dữ liệu trên màn hình, tim đập dồn dập. “Nó… không chỉ tấn công chúng ta. Nó đang lan ra ngoài, tác động trực tiếp vào người dân.”

Huy nhìn cô, vẻ mặt trắng bệch: “Chúng ta đã cảnh báo họ, nhưng… chúng ta không có cách ngăn chặn.”

Mai Anh lặng im, cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết rằng nếu không tìm ra điểm yếu, sinh vật sẽ trở thành mối đe dọa toàn cầu. Nhưng điều cô nhận ra còn đáng sợ hơn: sinh vật không phải đơn giản chỉ muốn xâm nhập, mà dường như đang tìm hiểu bản chất con người, học cách sử dụng cảm xúc, ký ức và nỗi sợ làm công cụ.

Cô hít sâu, quyết tâm. “Chúng ta phải ghi lại mọi thứ, hiểu nó, trước khi quá muộn. Nếu không, mọi giấc mơ, mọi ý thức đều sẽ trở thành nạn nhân.”

Đêm đó, nhóm nghiên cứu trở lại giấc mơ tập thể, nhưng lần này họ không còn bước vào với sự lo lắng đơn thuần, mà với ý thức chiến đấu rõ ràng. Sinh vật xuất hiện, bóng mờ khổng lồ, xoay tròn, tạo áp lực tinh thần dồn dập. Nhưng nhờ việc tận dụng nỗi sợ của chính nó, nhóm bắt đầu giành lại quyền kiểm soát từng giây, từng khoảnh khắc.

Họ nhận ra một điều quan trọng: sinh vật phản ứng mạnh với ý chí và nỗi sợ đối lập, nhưng cũng có những hạn chế trong khả năng thao túng liên tục nhiều ý thức cùng lúc. Đây chính là chìa khóa để nhóm tìm cách đánh bại nó, hoặc ít nhất giảm thiểu mức độ xâm nhập.

Khi màn đêm tĩnh lặng, cả nhóm tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại, tim đập mạnh. Linh ngồi bên cạnh, mắt trừng trừng, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Mai Anh nhìn ra cửa sổ, thành phố vẫn yên bình, nhưng cô biết rằng mọi thứ sẽ không còn bình thường. Sinh vật ngoài hành tinh đang học hỏi, thích nghi, và lần tới, nó sẽ trở lại mạnh mẽ hơn.

Mai Anh thở dài, nhưng quyết tâm trào dâng: “Chúng ta phải chuẩn bị. Không còn đường lui. Giấc mơ là chiến trường, ý thức là vũ khí, và chúng ta… sẽ chiến đấu đến cùng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×